Xuyên đến thập niên 70: Trêu chọc phó đoàn trưởng "đầu gỗ"

256

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~5 phút

Vu Hướng Niệm "diễn" theo, từ trong túi lấy ra tám đồng đưa cho cô ta: “Đừng buồn, cứ đi thanh toán tiền thuốc trước đã.”

“Cảm ơn chị dâu, cảm ơn chị dâu!” Đông Cúc vẻ mặt biết ơn.

Đông Cúc đi thanh toán tiền thuốc, bác sĩ cảm thán: “Người phụ nữ này đúng là khổ mệnh.” Rồi bỏ đi.

Vu Hướng Niệm cười khẩy: “Trình Cảnh Mặc, anh có tin không, từ nay về sau Đổng Hưng Vượng sẽ có một cuộc sống rất ‘ tốt đẹp ’.” Cô cố tình nhấn mạnh hai chữ “ tốt đẹp ”.

Trình Cảnh Mặc lập tức hiểu ra ý của Vu Hướng Niệm. Giờ thì anh đã thấm thía câu nói của chiến hữu ngày xưa: Phụ nữ thật sự rất thất thường. Mới vài hôm trước, Đông Cúc còn khóc lóc van xin họ tìm cách giúp cô ly hôn, ngay cả ngày hôm qua vẫn còn vâng dạ, thế mà hôm nay đã như biến thành một người khác.

Dù cô vẫn khóc sướt mướt, nhưng anh đã nhìn thấy khóe môi nhếch lên khi Đông Cúc cúi đầu lau nước mắt. Đó là nụ cười không thể nhịn được! Một người phụ nữ vẻ ngoài đau khổ tột cùng, nhưng trong lòng lại vui đến nở hoa.

Vu Hướng Niệm nói: “Anh bây giờ có thể yên tâm về mẹ con Đông Cúc rồi. Phụ nữ thức tỉnh chỉ là chuyện trong khoảnh khắc thôi!”

Khoảnh khắc đó chính là lúc Đông Cúc định mở miệng cầu cứu nhưng lại không hề kêu lên. Chỉ sau một đêm, cô ấy đã trở nên mạnh mẽ, không còn là Đông Cúc cam chịu, hiền lành, mặc cho người ta đánh đập chửi bới như trước nữa.

Bệnh viện thấy Đông Cúc đáng thương phải đưa người chồng bất động về nhà, nên đã sắp xếp xe chở họ về. Trình Cảnh Mặc và Vu Hướng Niệm cũng đi nhờ xe đó. Hơn bốn mươi phút trên xe, Đông Cúc vẫn không quên diễn một màn vợ hiền, thương chồng.

Vu Hướng Niệm xuống xe ở ngã tư ngay gần nhà Trình Cảnh Mặc. Cô sợ mình mà cứ nhìn tiếp sẽ không nhịn được mà bật cười thành tiếng.

Trình Cảnh Mặc nghĩ Đổng Hưng Vượng không cử động được, Đông Cúc và mẹ cô ấy chắc chắn không thể tự bế hắn vào nhà, nên anh đã đi trước đến nhà Đông Cúc để giúp đỡ, đưa Đổng Hưng Vượng vào giường.

Trình Cảnh Mặc và Đông Cúc cùng bế Đổng Hưng Vượng lên giường. Trước khi đi, Đông Cúc gọi anh lại.

“Anh Mặc, cảm ơn anh.”

Đông Cúc không ngốc. Cô lờ mờ có chút nghi ngờ, nhưng cũng chỉ là nghi ngờ trong lòng chứ không có bằng chứng nào. Cô đã từng thấy Trình Cảnh Mặc uống rượu hai lần, một lần là khi anh kết hôn, một lần là lễ đầy tháng của cháu trai chú ba. Hai lần đó, Trình Cảnh Mặc càng uống, ánh mắt nhìn Vu Hướng Niệm càng đầy tình cảm. Thế mà lần này, anh uống xong lại suýt cãi nhau với Vu Hướng Niệm, khiến cô giận dỗi bỏ đi trước.

Vu Hướng Niệm đi được nửa đường thì đúng lúc đau bụng, muốn đi vệ sinh, và cũng đúng lúc đó, Đổng Hưng Vượng bị đánh. Mọi chuyện nhìn qua đều là trùng hợp, tuy công an kết luận là do bốn tên kia gậy ông đập lưng ông, muốn hại người nhưng lại tự hại mình!

Nhưng Đông Cúc cảm thấy những sự trùng hợp này quá kỳ lạ!

Trình Cảnh Mặc giả vờ không hiểu ý trong lời nói của Đông Cúc. Anh lộ ra vẻ áy náy, “Cảm ơn cái gì, anh có giúp được gì đâu. Nếu không phải anh đến nhà ăn bữa cơm này, Đổng Hưng Vượng cũng sẽ không thành ra như thế.”

Đông Cúc lại nghĩ, chắc chắn là mình đã suy nghĩ quá nhiều. Một người chính nghĩa như Trình Cảnh Mặc sẽ không làm chuyện như vậy! Cô thoải mái nói: “Chuyện của Đổng Hưng Vượng sao có thể trách hai anh chị được! Dù có giúp hay không, em vẫn phải cảm ơn anh và chị dâu.”

Trình Cảnh Mặc nói: “Không có gì, em chăm sóc tốt cho thím và đứa nhỏ nhé. Anh về đây.”

Trình Cảnh Mặc vừa rời đi, Đông Cúc liền vào phòng, tát mạnh một cái vào mặt Đổng Hưng Vượng. Đổng Hưng Vượng bị tát đến ngơ người.

Đông Cúc cười một tiếng lạnh lẽo, “Từ nay về sau, anh cứ nằm yên ở đây. Tôi sẽ nuôi anh, cho đến khi anh mồ yên mả đẹp! Yên tâm, trước kia anh đối xử với tôi và mẹ tôi như thế nào, bây giờ tôi nguyên vẹn dâng trả như thế đó.”

Đổng Hưng Vượng ngoài cái miệng thì không cử động được chỗ nào. Hắn nằm trên giường mắng to: “Con đàn bà thối tha, dám đánh ông! Chờ ông khỏi bệnh…”

Lời còn chưa nói hết, hắn cảm thấy một cơn đau nhức từ đùi truyền đến, đau đến sống không bằng chết, kêu gào như lợn bị chọc tiết.

“A… Giết người! Đông Cúc muốn mưu sát chồng mình!”

Đông Cúc giẫm chân lên cái chân gãy của hắn, rồi lại tát thêm một cái, “Vết thương của anh còn có thể lành được sao? Anh cứ nằm ở đây cả đời đi!”

Lúc này, Đổng Hưng Vượng mới hiểu được tâm tư của Đông Cúc. Hắn vẫn mạnh miệng mắng to: “Con độc phụ! Ông nhất định phải g.i.ế.c c.h.ế.t mày!”

Đông Cúc tiện tay lấy một miếng giẻ rách, nhét vào miệng hắn, nói thản nhiên: “Nếu anh còn dám kêu nữa, thì sẽ luôn bị nhét giẻ như thế này. Cơm cũng đừng hòng ăn.”

Miệng Đổng Hưng Vượng bị bịt kín, đôi mắt đầy vẻ sợ hãi, chỉ có thể phát ra tiếng “ô ô ô”. Đông Cúc cười hài lòng, rồi ra khỏi phòng, đóng sập cửa lại.

Trên đường về nhà, Trình Cảnh Mặc suy nghĩ. Đông Cúc đã nghi ngờ anh, liệu chuyện này có bị bại lộ không?

Cuối cùng, anh đã nghĩ thông suốt. Kể cả Đông Cúc có nói ra sự nghi ngờ của mình, cũng chẳng ảnh hưởng gì. Chuyện này từ đầu đến cuối là do bốn người kia tự lên kế hoạch và thực hiện, anh chỉ là may mắn thoát được một kiếp.

Phụ nữ thông minh thật sự quá đáng sợ. Giống như vị kia nhà anh vậy, có lúc thông minh đến mức Trình Cảnh Mặc cũng khó lòng phòng bị.

Xuyên đến thập niên 70: Trêu chọc phó đoàn trưởng "đầu gỗ"

256