Lúc này, Vu Gia Thuận đã chắc chắn rằng Vu Hướng Niệm đã bị tủi thân, nên mới một mình bỏ đi. "Con đi một mình phải cẩn thận đấy, đừng chạy lung tung nữa. Gọi điện xong thì về nhà đi!"
Ngoài miệng nói thế, nhưng trong lòng ông đang thầm mắng: "Trình Cảnh Mặc, lão tử đã yên tâm giao con gái cho cậu, thế mà cậu chăm sóc nó không tốt, để nó chịu tủi thân à?! Cậu cứ chờ đấy!"
Vu Hướng Niệm và Vu Gia Thuận trò chuyện một lát, trước khi cúp máy, cô hỏi số điện thoại văn phòng của mẹ. Cô lại gọi thêm một cuộc nữa cho mẹ.
Vu Hướng Niệm vừa cúp máy, Triệu Nhược Trúc đã quay số văn phòng của Vu Gia Thuận.
Triệu Nhược Trúc vẫn nói chuyện rất thận trọng: "Lão Vu, con gái ông hình như đang bị người nhà chồng bắt nạt."
Vu Hướng Niệm không hề kể, nhưng Triệu Nhược Trúc là ai chứ? Bà có thể không hiểu được sao?
Vu Gia Thuận đáp lại: " Tôi biết rồi."
Triệu Nhược Trúc khuyên can: "Ông đừng vội nóng, đợi hỏi lại Trình Cảnh Mặc xem có chuyện gì đã. Lỡ đâu là Niệm Niệm sai trước thì sao!"
"Hỏi cái gì mà hỏi!" Vu Gia Thuận giận dữ nói: "Để con gái tôi chịu ấm ức thì chính là lỗi của cậu ta! Niệm Niệm có lòng tốt đi theo cậu ta về nhà, vậy mà cậu ta dám để nó bị bắt nạt sao?!"
"Ông định làm thế nào?" Triệu Nhược Trúc hỏi.
"Phải xả cơn giận này cho Niệm Niệm!" Vu Gia Thuận nói: " Tôi gọi điện thoại! Thế nhé, cúp máy đây."
Vu Hướng Niệm gọi điện thoại xong, liền đi đến nhà ăn quốc doanh của xã để ăn cơm. Lần trước ăn món da lạnh ở đây thấy rất ngon. Cô gọi một phần da lạnh, một cái bánh bao và một bát canh lòng dê.
Vừa nhấp một ngụm canh lòng dê, cô đã nhíu chặt mày, nín thở rồi cố nuốt xuống. Mùi tanh quá nặng, cô không thể nào ăn nổi.
Cô cúi đầu ăn da lạnh, vừa ăn vừa nghĩ xem làm cách nào để g.i.ế.c thời gian. Xe ngựa phải đến hai giờ chiều mới quay về từ phố xã, mà giờ mới mười một giờ. Ở cái nơi chẳng có gì này, ba tiếng đồng hồ này biết làm sao đây?
Đang cúi đầu ăn da lạnh, cô cảm thấy trước mặt có một bóng đen. Ngẩng đầu lên, cô thấy hai người đàn ông, một lớn một nhỏ, đang đứng trước bàn. Vẻ lo lắng trên mặt họ dần chuyển thành sự ấm ức, họ bĩu môi, tủi thân nhìn cô.
Vu Hướng Niệm mặt không cảm xúc khẽ gật đầu, ý bảo hai người ngồi xuống: "Đến đúng lúc lắm, bát canh lòng dê này em không ăn nổi, đừng lãng phí."
Trái tim đang treo lơ lửng của Trình Cảnh Mặc cuối cùng cũng hạ xuống: "Sao em ra ngoài không gọi anh?"
Vu Hướng Niệm nói đầy lý lẽ: "Lúc em ra ngoài, em không thấy anh!"
Trình Cảnh Mặc nghẹn lời. Không thấy anh thì không thể đợi một chút sao? Hơn nữa, anh đâu có trách cô, anh chỉ lo lắng cho cô thôi. Nhưng anh không dám nói gì.
Trình Cảnh Mặc nắm tay Tiểu Kiệt ngồi xuống, hỏi: "Con muốn ăn gì?"
Tiểu Kiệt đáp: "Gì cũng được ạ."
Vu Hướng Niệm ăn một bát da lạnh đã no, còn lại bát canh lòng dê và cái bánh bao đều bị Trình Cảnh Mặc ăn hết. Ăn cơm xong, Trình Cảnh Mặc nói: "Chúng ta về nhà trước đi, anh hứa, hai ba hôm nữa chúng ta sẽ đi."
Vu Hướng Niệm thực ra cũng định cùng Trình Cảnh Mặc về, nhưng anh vừa nói như vậy, cô liền cố tình tỏ vẻ giận dỗi.
Cô quay mặt đi: "Bên huyện có nhà khách, em sẽ đến đó chờ anh. Khi nào anh giải quyết xong chuyện thì đến tìm em."
Trình Cảnh Mặc cảm thấy hơi bất lực. Anh buồn bã nói: "Anh không yên tâm để em một mình. Em phải ở bên cạnh anh, anh mới yên tâm được."
Vu Hướng Niệm nói: "Em mới không thèm về với anh!"
Tiểu Kiệt hỏi: "Thím ơi, cháu có thể đi cùng thím không?"
Vu Hướng Niệm đáp: "Được, chẳng phải thím đã nói với cháu rồi sao? Cháu muốn đi theo thím, thím sẽ đưa cháu đi Bắc Kinh luôn."
Trình Cảnh Mặc chưng hửng: "..." Hai người này bàn bạc với nhau từ lúc nào mà anh không hề hay biết? Thế còn anh thì sao? Định bỏ lại mình anh à ?
Tiểu Kiệt nói với Trình Cảnh Mặc: "Chú, cháu sẽ đi cùng thím. Cháu sẽ bảo vệ thím, chú cứ yên tâm."
Trình Cảnh Mặc thầm nghĩ: Vậy chú cảm ơn cháu nhé! Nuôi công cốc mà!
Trình Cảnh Mặc dùng giọng điệu thương lượng: "Niệm Niệm, lần này anh về có một chuyện quan trọng cần làm, em cho anh hai ngày để giải quyết, giải quyết xong chúng ta sẽ đi ngay."
Vu Hướng Niệm hỏi: "Chuyện gì?"
"Anh muốn lấy lại đồ vật mà mẹ ruột đã để lại cho anh."
Vu Hướng Niệm "A..." một tiếng.
Nói như vậy, cô phải đi theo về để giúp Trình Cảnh Mặc lấy lại đồ. Cả nhà họ kia tính toán như vậy, nếu không mạnh tay một chút, e rằng chẳng lấy lại được gì!
Trình Cảnh Mặc lại nói thêm: "Với cả, không có giấy giới thiệu, chúng ta không thể ở nhà khách được."
Tình thế đã đến nước này, Vu Hướng Niệm cũng thuận theo.
"Hừ!" Cô hừ lạnh một tiếng, rồi đứng dậy, "Còn chưa đi sao?"
Trình Cảnh Mặc và Tiểu Kiệt sững người một lát, rồi mới hiểu ra ý của Vu Hướng Niệm là: Về nhà. Cả hai vui vẻ lon ton đi theo sau Vu Hướng Niệm.
Ba người ngồi lên chiếc xe ngựa trở về. Vu Hướng Niệm lấy trong túi ra một cây kéo, giơ lên, ánh mắt đầy suy tư nhìn chằm chằm vào nó.
Trình Cảnh Mặc và Tiểu Kiệt nhìn nhau, cảm thấy sống lưng lạnh toát.
Tiểu Kiệt đánh bạo hỏi: "Thím ơi, thím định làm gì vậy?"
Chắc chắn không phải để làm quần áo, vì thằng bé biết thím nó không biết may vá.
Vu Hướng Niệm nói: "Cô ta đã hủy hoại thứ quan trọng của thím, thím cũng sẽ hủy hoại cô ta!"