Xuyên đến thập niên 70: Trêu chọc phó đoàn trưởng "đầu gỗ"

262

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~5 phút

Trình Cảnh Mặc nhếch môi cười chua chát. Xem ra, hôm nay không thể không xé toạc mặt.

Anh nói: “ Tôi ngủ ở chuồng bò, Trụ và các em có bánh bao mà ăn, có áo mà mặc, còn tôi thì chẳng có gì cả. Nhà ai có quần áo rách nát, thương hại tôi thì cho tôi mặc. Tôi đói thì ra đập nước bắt cá, vào núi tìm đồ ăn dại, từ khi tôi hiểu chuyện vẫn luôn là tự mình sống sót.”

“Hơn nữa, ba mẹ cũng chẳng coi tôi là người trong nhà. Đến cái tên cũng không có, cái tên hiện nay của tôi vẫn là do khi đăng ký nghĩa vụ quân sự, chú ba đặt tạm.”

Sắc mặt những người có mặt đều trở nên khó coi.

Trình Cảnh Mặc nhìn Trình Hoa Tử: “Ba, năm tôi bảy tuổi, ba dẫn tôi đi săn, rồi tôi bị lạc. Có lẽ là ba không muốn nuôi tôi nữa, cố tình bỏ tôi lại đó. Trong núi tuyết rơi lớn như thế, tôi lạnh cóng cả người, tìm một ngày một đêm mới về nhà. May mà số tôi lớn nên mới sống sót.”

“Lúc ấy tôi không hiểu, cứ nghĩ là mình bị lạc thật. Sau này, ba mẹ lại bán tôi, tôi mới hiểu rằng ba mẹ vốn dĩ không muốn tôi. Vì chuyện của người trong nhà, ba mẹ tin lời chú ba nói, nên mới chuộc tôi về.”

Trình Cảnh Mặc kể lại từng chuyện một. 

Vu Hướng Niệm nghe trong phòng, sống mũi cay cay. Trình Cảnh Mặc trước đây chưa bao giờ kể những chuyện này, mỗi lần cô hỏi, anh chỉ nói “Chuyện cũ cả rồi.”

Anh vẫn luôn nghĩ về ân tình ít ỏi mà vợ chồng Trình Hoa Tử dành cho anh, chôn sâu những trải nghiệm đau khổ đó. Nhưng bây giờ lại phải tự mình vạch trần những vết sẹo trong lòng. Lòng anh đau đến mức nào đây?

Trình Cảnh Mặc nói: “Khi tôi mới nhập ngũ, lương tháng chỉ mười mấy đồng, tôi gửi về cho ba mẹ mười đồng. Sau này, lương tăng dần, tôi cũng tăng dần số tiền gửi về.”

“Không chỉ tháng nào cũng gửi tiền, bảy năm trước, ba mẹ gửi điện báo đến nói Trụ kết hôn cần xây nhà, tôi đã gửi toàn bộ hơn một trăm đồng tiết kiệm cho ba mẹ. Ba năm trước, Khóa gây chuyện, cần tiền bồi thường, tôi lại gửi thêm hai trăm đồng. Tất cả giấy gửi tiền tôi đều giữ lại, tôi không thẹn với lòng mình về gia đình này.”

Được lắm, người Trình gia ! Thảo nào Trình Cảnh Mặc đến một bộ quần áo cũng không dám mua, từ đầu đến chân chỉ mặc đồ bộ đội phát. Hóa ra, tất cả số tiền đó đều bị những kẻ hút m.á.u này lấy mất!

Trình Cảnh Mặc nói tiếp: “Khi tôi kết hôn, ba mẹ gửi điện báo đến nói muốn gặp vợ tôi. Lúc đó tôi rất vui. Tôi cứ tưởng tôi rốt cuộc trong gia đình này tôi vẫn có một vị trí nho nhỏ, có lẽ ba mẹ đã coi trọng tôi hơn một chút.”

“ Tôi vốn nghĩ, nếu ba mẹ đối xử tốt với vợ tôi, thì những chuyện trước đây tôi sẽ coi như chưa từng xảy ra. Nhưng vợ tôi về đây, ba mẹ đến một bữa cơm tử tế cũng không nấu cho cô ấy, còn làm cô ấy phải chịu ấm ức.”

“Vợ tôi từ nhỏ được gia đình cưng chiều như bảo bối, tôi nói nặng một câu cũng không nỡ, vậy mà ba mẹ lại chê cô ấy cái này cái kia.”

“Bao nhiêu năm nay tôi vẫn luôn nghĩ đến ân tình ba mẹ đã nhặt tôi về, cho tôi một mạng sống. Ba mẹ muốn cái gì, tôi đều cố gắng hết sức để đáp ứng. Tôi không so đo gì với ba mẹ cả, nhưng ba mẹ lại coi tôi là kẻ ngốc.”

“Được rồi!” Trình Hoa Tử tức giận không chịu nổi: “Chỉ là cái vòng tay thôi mà, để mẹ mày tìm xem, tìm được rồi sẽ đưa cho mày!”

Trình Cảnh Mặc nói: “Không phải tìm được mới lấy, mà là nhất định phải lấy! Mẹ đã cất nó rất cẩn thận rồi.”

Trước khi nhập ngũ, Trình Cảnh Mặc đã lén lút lục khắp phòng của Trình Hoa Tử và Mộc Hoán Trân, chỉ tìm được miếng ngọc bội. Có lẽ Mộc Hoán Trân nghĩ miếng ngọc bội không quý bằng chiếc vòng tay vàng, nên nơi cất miếng ngọc bội cũng dễ tìm hơn một chút.

Mặt Trình Hoa Tử đen hơn cả đ.í.t nồi, giọng nói không còn hiền từ: “Thằng con nuôi, đi bộ đội mười năm, lông cánh cứng cáp rồi thì đòi bay cao à!”

Trình Cảnh Mặc vẫn giữ giọng nói ấy: “Còn một chuyện nữa, tôi cũng muốn thông báo với ba mẹ. Từ tháng sau, tôi sẽ không gửi tiền về nữa, ân tình của ba mẹ, tôi đã trả xong rồi.”

Vừa dứt lời, sắc mặt của tất cả những người có mặt đều thay đổi! Số tiền Trình Cảnh Mặc gửi về mỗi tháng, đối với gia đình này là một khoản thu nhập khổng lồ! Hơn nữa, đó là tiền thu nhập thuần, không cần vốn không cần bỏ công mất sức a ! 

Mộc Hoán Trân bắt đầu khóc lóc, vừa khóc vừa vỗ đùi: “Ôi! Bà con ơi, ông dời ơi ra đây mà xem này. Tôi nuôi phải một con bạch nhãn lang rồi ! Bây giờ có tiền đồ rồi, không thèm nhớ công ba mẹ nuôi dưỡng nữa !"

“Nếu không có ba nó, nó đã sớm bị sói ăn thịt rồi! Bây giờ nó chê cái gia đình này là gánh nặng, muốn bỏ rơi chúng tôi!”

“Mẹ, mẹ có khóc lóc cũng vô ích thôi, tôi đã quyết định rồi!”

Trình Cảnh Mặc đứng dậy: “Sáng mai mẹ đưa vòng tay cho tôi, rồi chúng tôi đi!”

Trình Cảnh Mặc đi ra khỏi nhà chính, vừa mở cửa phòng, Vu Hướng Niệm đã lao vào lòng anh. Cô ôm chặt lấy eo anh, đầu tựa vào n.g.ự.c anh: “Trình Cảnh Mặc, sau này em sẽ đối xử với anh thật tốt.”

Khi Trình Cảnh Mặc nói “Mọi chuyện đã qua rồi,” giống như một sự an ủi mà anh dành cho chính bản thân mình. Anh đã phải chịu bao nhiêu đau khổ, gánh bao nhiêu uỷ khuất từ cái gia đình này, cô không thể xóa bỏ được. Điều cô có thể làm, là mang đến cho anh hơi ấm của gia đình, để anh cảm nhận được hạnh phúc của một gia đình thật sự. Trình Cảnh Mặc đóng cửa lại, ôm cô vào lòng, thì thầm vào tai: “Anh cũng sẽ đối xử với em thật tốt.”

Xuyên đến thập niên 70: Trêu chọc phó đoàn trưởng "đầu gỗ"

262