“Nhìn Mộc Hoán Trân bị tức đến vậy, tôi thấy hả dạ thật.”
“ Đúng vậy, ai bảo bà ta bình thường cứ mắt chó coi thường người khác, có lý hay không đều không chịu nhường!”
Mộc Hoán Trân tức đến gần chết! Mặt bà ta tái mét, cầm con d.a.o phay run rẩy. Trình Cảnh Mặc lúc này chỉ im lặng đứng sau Vu Hướng Niệm. Vu Hướng Niệm xử lý những chuyện này giỏi hơn anh. Vu Hướng Niệm dùng tay mô phỏng con d.a.o phay đặt lên cổ mình, dạy Mộc Hoán Trân cách tự sát.
“Bà đừng run! Nhìn này, nhắm vào chỗ này, chỗ này nhiều m.á.u này. Dùng sức một chút, m.á.u phun ra như suối, xong. Mong muốn của bà đã trở thành sự thật!”
Mộc Hoán Trân lúc này như cưỡi hổ, khó mà xuống được. Nước mắt bà ta tức đến chảy ra.
“Thằng Mặc!” Trình Hoa Tử vẫn bất động, đứng một chỗ. “Các con muốn đi thì đi, sao phải làm khó mẹ con! Mẹ con dù có thế nào, cũng nuôi dưỡng các con mười bảy năm, chuyện này đi đâu cũng không thay đổi được!”
Vu Hướng Niệm đứng trước mặt Trình Cảnh Mặc, không hề sợ hãi đối diện với ánh mắt của Trình Hoa Tử. “Sao lại thành chúng con làm khó bà ấy? Bà ấy muốn tự sát, còn người là chồng, là con thì cứ trơ mắt nhìn, không thèm quan tâm! Chẳng lẽ bọn con, những người không có huyết thống, không có m.á.u mủ tình thân, lại phải liều mạng cứu bà ấy sao?!”
Lúc này, đám đông đang hóng chuyện bên ngoài bỗng xôn xao.
“Đều tụ tập ở đây làm gì?” Một giọng nói quen thuộc vang lên.
Những người dân đang xem náo nhiệt đồng loạt gọi: “Thôn trưởng, thôn trưởng…”
Vu Hướng Niệm cười lạnh: “Vừa đúng lúc thôn trưởng đến. Nhờ ông làm chứng, từ nay về sau, quan hệ của Trình Cảnh Mặc và người Trình gia chấm dứt tại đây!”
Mộc Hoán Trân nhìn về phía Trình Hoa Tử, ông ta ra hiệu cho bà ta đừng hoảng, cứ như vậy diễn.
“Đây là nhà của Trình Cảnh Mặc.”
Thôn trưởng nói xong, lần lượt tám người đàn ông bước vào, trong đó có ba người mặc quân phục xanh, đội mũ quân đội. Vu Hướng Niệm và Trình Cảnh Mặc liếc nhau: Không quen biết, không phải ta gọi đến.
Gia đình họ Trình đều sững sờ. Người đang ngồi thì bật dậy, người đang đứng thì đứng ngây tại chỗ.
Thôn trưởng nói với Trình Trụ: “Nhà có khách quý, dọn bàn ghế ra đi.”
“Vâng.” Trình Trụ vội vàng đi dọn bàn ghế.
Trình Cảnh Mặc đứng nghiêm chào: “Chào thủ trưởng!”
Người đàn ông có vẻ ngoài lớn tuổi nhìn anh, hỏi: “Cậu là Trình Cảnh Mặc?”
Không đợi Trình Cảnh Mặc trả lời, ông ta đã chuyển ánh mắt sang Vu Hướng Niệm: “Vậy cô chắc chắn là Niệm Niệm rồi!”
Vu Hướng Niệm: “…” Từ đâu ra ông chú "dê xồm", vừa gặp đã gọi thân mật vậy?!
Người đàn ông bước nhanh đến: “Ta là Dương thúc của con đây! Nghe bố con nói con đang ở huyện Bình, ta liền đến thăm.”
Thật ra là Vu Gia Thuận cố ý gọi điện. Ông nói với Dương tư lệnh rằng cô con gái yêu quý của ông về thăm nhà chồng, ông không yên tâm, muốn nhờ Dương tư lệnh đến thăm hỏi. Vu Gia Thuận còn dặn đi dặn lại: “Phải nhanh! Con gái tôi là quan trọng nhất, đừng quan tâm đến " người khác" !”
Ngụ ý rõ ràng: thằng rể bỏ qua !
Dương tư lệnh hiểu ý Vu Gia Thuận ngay, đây là muốn ông đến để chống lưng cho con gái.
Sau khi nghe là người ba nhờ cậy, Vu Hướng Niệm liền bày tỏ sự " thân thiết" của mình đối với chú Dương .
Mặc dù chưa gặp bao giờ.
“Chú Dương , là người đấy ạ! Con thường nghe bố nhắc đến người, sức khỏe người vẫn tốt chứ?”
“Còn tốt lắm!” Dương tư lệnh nhìn Vu Hướng Niệm: “Giống bố con thật đấy, nhưng xinh hơn nhiều!”
“Chắc là con thừa hưởng sự ưu tú của mẹ con.”
Bên kia, thôn trưởng thấy Mộc Hoán Trân cầm một con d.a.o phay đặt lên cổ, vội cau mày, nói với Trình Trụ: “Bà ấy lại làm gì vậy? Không biết nhà có khách quý sao?”
Trình Trụ chạy đến, giật lấy con d.a.o phay, bỏ vào bếp. Mộc Hoán Trân đứng sững lại, không dám cử động. Ba người mặc quân phục kia đều đeo súng, bà ta sợ!
Những vị khách quý này chỉ nói chuyện với Trình Cảnh Mặc và Vu Hướng Niệm, rõ ràng là đến để chống lưng cho họ. Trình Trụ đã dọn xong bàn ghế, thôn trưởng mời mọi người ngồi xuống. Ông giới thiệu: “Vị này là hương trưởng của chúng ta, vị này là hương trưởng của huyện Bình, vị này là thị trưởng, vị này là thư ký thị trưởng.”
Thôn trưởng nhấn mạnh: “Vị này là tư lệnh lục quân chiến khu phía Tây, hai vị kia là cảnh vệ và tài xế của ông. Dương tư lệnh là đồng đội cũ của bố đồng chí Vu, nghe nói con gái của đồng đội cũ đang ở đây, ông ấy liền từ thành phố đến đây thăm hỏi.”
Ý tứ trong lời nói đã quá rõ ràng. Một vị quan chức lớn như vậy, dẫn theo các quan chức lớn nhỏ khác, đi xa hàng ngàn cây số để thăm hỏi Vu Hướng Niệm.
Con dâu cả Trình gia cực quý giá !
Dương tư lệnh vẫy tay: “Mọi người cứ tự nhiên, tôi chỉ đến thăm con gái của đồng đội cũ thôi. Tôi với bố cô bé đã từng kề vai sát cánh, tình nghĩa sống c.h.ế.t có nhau. Bố cô bé suốt ngày nhắc đến cô bé, tai tôi nghe mà đóng kén! Giờ nghe nói cô bé ở đây, tôi phải đến xem ngay.”
Trình gia chưa từng gặp thị trưởng, chứ đừng nói đến các vị thủ trưởng cấp cao này. Hơn nữa, những chuyện vừa rồi của họ khiến họ sợ hãi. Ai nấy đều ngồi cứng đờ trên ghế, không dám động đậy.
“Vâng, vâng.” Trình Hoa Tử cười gượng gạo.
Vu Hướng Niệm giả vờ áy náy: “Chú Dương, đáng lẽ chúng cháu phải đến thăm người, thế mà lại để người đến thăm, thật là thất lễ.”