Vu Hướng Niệm khuyên bà: “Mẹ, mẹ cứ gác lại ý định đó đi. Anh Hướng Dương chắc chắn sẽ không đồng ý đâu. Mẹ cứ sắp xếp người chú ý đến người trong phòng bệnh là được rồi.”
Triệu Nhược Trúc đáp: “Cần con phải nói à.”
Vu Hướng Niệm vừa đến cửa phòng bệnh, đã nghe thấy tiếng cãi vã bên trong. Mọi người vẫn đang tranh cãi về việc có phải Bành Gia Lệ đã đẩy Hạ Thanh Vân không.
Triệu Tuấn Cương nói: “Hạ Thanh Vân, cậu tự nói với đoàn trưởng đi, có phải Bành Gia Lệ đã đẩy cậu không?”
Hạ Thanh Vân im lặng.
Triệu Tuấn Cương vội nói: “Hạ Thanh Vân, cậu không thể cứ chịu đựng mãi như thế! Có chúng tôi làm chứng rồi, cậu cứ nói thẳng đi!”
Một lúc lâu sau, Hạ Thanh Vân mới lên tiếng. Giọng cô ấy có vẻ rất yếu: “Bành Gia Lệ cũng không cố ý đâu.”
Tiếp theo là tiếng Bành Gia Lệ tức giận: “Hạ Thanh Vân! Cô nói cái gì thế? Tôi đẩy cô lúc nào? Hôm nay chúng ta có cãi nhau vài câu, nhưng tôi chẳng hề đụng vào cô, cô tự ngã xuống!”
Hạ Thanh Vân dịu dàng nói: “Cứ coi như là tôi tự ngã đi, tôi không muốn nhắc lại chuyện này nữa.”
Đoàn trưởng trầm giọng nói: “Bành Gia Lệ, Hạ Thanh Vân, hôm nay hai cô lại cãi nhau chuyện gì?”
Cả hai đều im lặng.
Đoàn trưởng nói: “Lan Ngọc Lệ, cô nói!”
Lan Ngọc Lệ nhỏ giọng, sợ sệt: “Hai người họ cãi nhau vì vai diễn chính ạ.”
Đoàn trưởng nói: “Ai được vai chính là do các cô cãi nhau mà quyết định được sao? Tôi đã nói rồi, tôi sẽ cho cả hai một tuần để tập luyện, ai nhảy tốt hơn thì tôi chọn người đó!”
Triệu Tuấn Cương nói: “Đoàn trưởng, chuyện này còn chưa đủ rõ ràng sao? Hạ Thanh Vân bị thương, vai chính chỉ có thể thuộc về Bành Gia Lệ!”
Hắn ta ngừng lại một chút rồi nói: “Đoàn trưởng, nếu lần này Bành Gia Lệ đạt được mục đích, thì cô ta sẽ còn làm những chuyện quá đáng hơn nữa!”
Bành Gia Lệ gào lên: “ Tôi nói là tôi không làm!”
“Im miệng!” Đoàn trưởng nói, “Tất cả các đồng chí đều thấy cô, Bành Gia Lệ đẩy Hạ Thanh Vân sao?”
Mấy người kia đều đồng thanh đáp. Đoàn trưởng nói với giọng điệu hòa giải: “Đồng chí Hạ Thanh Vân, dạo gần đây đoàn văn công có nhiều tiết mục cần tập luyện, đang thiếu người. Vì đây là lần đầu Bành Gia Lệ vi phạm, nên cô tha lỗi cho cô ấy một lần. Chúng ta sẽ giải quyết nội bộ, được không?”
Hạ Thanh Vân nói: “Đoàn trưởng, thật sự xin lỗi, tôi không nhảy được, lại còn gây thêm phiền phức cho đồng chí.”
Đoàn trưởng nói: “Nếu cô đồng ý, chúng ta sẽ giải quyết như vậy. Bành Gia Lệ lần này sẽ mất quyền cạnh tranh vai chính. Vai chính sẽ do Hạ Thanh Vân đảm nhiệm. Một tuần nữa cô xuất viện, tranh thủ thời gian tập luyện nhé.”
Hạ Thanh Vân nói: “Mọi chuyện do đoàn trưởng quyết định ạ.”
Bành Gia Lệ căm phẫn nói: “ Tôi không đồng ý!”
Đoàn trưởng mắng: “Cô còn không đồng ý cái gì?! Bao nhiêu người thấy cô đẩy người ta, tôi mà báo cáo lên cấp trên, cô chắc chắn sẽ bị xử lý! Tôi làm vậy là vì lợi ích chung của mọi người!”
Đoàn trưởng lại nói: “Chuyện này cứ quyết định như vậy đi! Về sau, trong đoàn mà còn xảy ra chuyện tranh giành vai diễn, đánh nhau thế này nữa, tôi sẽ báo cáo lên cấp trên, ai sai sẽ bị kỷ luật, nên đuổi việc thì sẽ đuổi việc!”
Vu Hướng Niệm không tiện đánh giá chuyện này. Nếu nói Bành Gia Lệ vì vai chính mà đẩy Hạ Thanh Vân bị thương, thì có thể lắm. Nhưng nếu nói Hạ Thanh Vân cố tình tự làm mình bị thương để hãm hại Bành Gia Lệ, từ đó có được vai chính, thì cũng không phải là không có khả năng. Nhưng nếu cô ta làm vậy, thì chỉ có thể nói cô ta rất mưu mô và rất tàn nhẫn với bản thân. Chẳng may ngã mạnh, không những không diễn được vai chính mà còn tàn phế thì sao?
Bành Gia Lệ giận dữ đập cửa bỏ đi. Lan Ngọc Lệ và Âu Hà vội vàng chạy theo an ủi cô ấy.
Vu Hướng Niệm quyết định đi theo, muốn nghe xem trong mắt các đồng nghiệp, Hạ Thanh Vân là người như thế nào. Bành Gia Lệ đang tức giận, giật những chiếc lá trên cây trong vườn hoa.
Lan Ngọc Lệ an ủi: “Bành Gia Lệ, cậu đừng giận nữa, lần này không được vai chính thì còn lần sau mà!”
Bành Gia Lệ tức giận nói: “Ngay cả các cậu cũng không tin tớ sao?”
Lan Ngọc Lệ yếu ớt nói: “ Nhưng bọn tớ thật sự thấy cậu đẩy cô ấy.”
“Tớ không đẩy! Tớ không đẩy!” Bành Gia Lệ tức đến mức bẻ gãy cả cành cây, “Cô ta cố tình tự ngã để vu khống tớ!”
Lan Ngọc Lệ và Âu Hà nhìn nhau, có chút không tin.
Bành Gia Lệ bực tức bẻ gãy từng cành cây, “Tớ không ưa cái vẻ làm màu của cô ta, trước mặt chúng ta một kiểu, trước mặt người khác một kiểu, nhưng tớ sẽ không làm chuyện như thế đâu!”
“Mấy gã đàn ông bị cô ta mê hoặc, giúp cô ta nói chuyện thì thôi đi! Nhưng các cậu, ở cùng cô ta mấy năm, cô ta có bản tính gì, các cậu không rõ sao?”
Âu Hà, Lan Ngọc Lệ: “…”
Bành Gia Lệ ném mạnh cành cây xuống đất, “Tớ phải viết một lá đơn tố cáo lên Tổng tư lệnh! Tớ muốn tố cáo Hạ Thanh Vân có vấn đề về tác phong!”
Âu Hà vội vàng bịt miệng cô ấy lại, “Bành Gia Lệ, cậu đừng nói bậy!”
Bành Gia Lệ hất tay cô ấy ra, “Tớ đâu có nói sai! Cậu nhìn xem, cô ta không chỉ lén lút với mấy gã đàn ông trong đoàn, còn dây dưa với Bạch Đức Văn bao nhiêu năm, bây giờ lại còn qua lại với con trai của Tổng tư lệnh!”
“Cậu không có bằng chứng thì đừng có nói linh tinh!” Âu Hà lại bịt miệng cô ấy, “Cậu đừng có mà lôi Tổng tư lệnh ra, chúng ta đi nhanh đi!”
Âu Hà và Lan Ngọc Lệ kéo Bành Gia Lệ rời đi.