Xuyên đến thập niên 70: Trêu chọc phó đoàn trưởng "đầu gỗ"

288

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~5 phút

Vu Hướng Dương mở một hộp dứa. Hạ Thanh Vân chỉ ăn một miếng rồi thôi. Cô ta làm nũng: “Anh làm gì mà mua nhiều đồ ăn ngon thế này, em ăn no rồi, đâu còn bụng nữa!”

Vu Hướng Dương thấy cô ta nói có lý. Vu Hướng Niệm cũng thế, mỗi thứ ăn một chút, nhưng chẳng ăn nhiều.

“Anh ăn hết đi, để đến mai sẽ hỏng đấy.” Hạ Thanh Vân nói.

Vu Hướng Dương thích ăn dứa, không lâu sau đã ăn hết một hộp. Hạ Thanh Vân chỉ nhìn hắn, dịu dàng mỉm cười.

“Vu Hướng Dương, anh ngày nào cũng đến thăm em, dì có giận không?”

Vu Hướng Dương nhướng mày: “Không đâu.”

Hai người đều biết Triệu Nhược Trúc chắc chắn sẽ giận, một người cố tình hỏi, một người giả vờ không biết.

Hạ Thanh Vân nói tiếp: “Vu Hướng Dương, đây là lần đầu em yêu, chẳng biết làm thế nào cho tốt, nếu có chỗ nào không được, anh phải nói cho em biết nhé.”

Vu Hướng Dương thật lòng cảm thấy Hạ Thanh Vân chẳng có gì để chê: “Em rất tốt.”

Hạ Thanh Vân có chút u sầu: “Anh đừng lừa em. Nếu em tốt đến thế, tại sao dì lại không thích em?”

Vu Hướng Dương chỉ biết Triệu Nhược Trúc nói Hạ Thanh Vân điệu đà, tâm địa không tốt. Nhưng hắn chẳng thấy Hạ Thanh Vân điệu đà hay tâm địa không tốt chỗ nào cả. Cô ấy xinh đẹp, lại "thiện giải nhân ý", tốt hơn Vu Hướng Niệm cả trăm lần!

Có điều, Vu Hướng Dương đương nhiên không thể nói với Hạ Thanh Vân lý do Triệu Nhược Trúc không thích cô ấy.

“Em cho anh chút thời gian, họ sẽ đồng ý thôi.” Hắn nói.

Hạ Thanh Vân ngoan ngoãn gật đầu: “Vu Hướng Dương, em sẽ chờ anh.”

Vu Hướng Dương thấy xót xa, áy náy. Hắn cảm thấy mình thật có lỗi với Hạ Thanh Vân.

Rời khỏi bệnh viện, Vu Hướng Dương lại tìm đến khu nhà của Trình Cảnh Mặc. Ngoài Trình Cảnh Mặc ra, hắn không biết nên nói những lời này với ai nữa.

Cửa mở, người ra mở cửa là Vu Hướng Niệm.

“Trình Cảnh Mặc đâu?” Vu Hướng Dương hỏi.

“Ra ngoài rồi, chưa về.”

Tối nay, Trình Cảnh Mặc đã đi tìm Trương Quốc Bình để học thêm kiến thức về vô tuyến điện.

Vu Hướng Dương lộ vẻ thất vọng.

Vu Hướng Niệm nói: “Vào nhà đi, có chuyện gì mà không nói được với em?”

Vu Hướng Dương tuy bước vào, nhưng chỉ đi đi lại lại, không nói gì. Kể chuyện yêu đương cho em gái mình ư? Thôi, không nói được!

Vu Hướng Niệm nhìn vẻ mặt bồn chồn của hắn, cảm thấy buồn cười.

“Vu Hướng Dương, anh tìm Trình Cảnh Mặc để bàn về chuyện yêu đương, anh không thấy buồn cười sao?”

Vu Hướng Dương hỏi: “Có gì mà buồn cười?”

Vu Hướng Niệm không nhịn được cười phá lên: “Hai người gà mờ, thì bàn bạc ra được kết luận gì hữu ích cơ chứ?”

“Cái gì?” Vu Hướng Dương nghi ngờ tai mình, “Gà mờ? Gà rù?”

Vu Hướng Niệm cười vô tình, “Không phải sao? Một người chỉ biết chạy khắp sân rượt theo con gái để giật b.í.m tóc như anh, với một người đàn ông chưa từng nói chuyện với phụ nữ quá mười câu như Trình Cảnh Mặc, cùng nhau bàn luận về bí kíp yêu đương sao? Chẳng phải quá hài hước sao!”

Bị trêu chọc, Vu Hướng Dương cảm thấy sát thương bằng không, tổn thương một vạn, nhưng đối phương là Vu Hướng Niệm, đành chịu.

“Em nói Trình Cảnh Mặc là gà mờ, thì anh đồng ý. Nhưng anh thì không phải gà mờ! Biết bao nhiêu cô gái thích anh, chỉ là anh không để mắt tới!” Hắn kiêu ngạo nói.

“Được rồi, được rồi! Trình Cảnh Mặc là gà mờ.” Vu Hướng Niệm vẫn cười, “Em đoán hôm nay anh và Hạ Thanh Vân lại có hành động thân mật nào đó, nên anh mới vừa kích động vừa bực bội, có đúng không?”

“Gì mà lại?” Vu Hướng Dương bất mãn nói: “Anh với cô ấy chẳng có gì cả, chúng anh đang yêu nhau trong sáng!”

“Ồ…” Vu Hướng Niệm thử dò một chút đã ra kết quả. Có vẻ chuyện Vu Hướng Dương hôn Hạ Thanh Vân chỉ là tin đồn.

“Không có gì thì anh kích động làm gì?” Vu Hướng Niệm hỏi.

Vu Hướng Dương có chút buồn bã, “Anh chỉ cảm thấy rất có lỗi với Hạ Thanh Vân.”

“Có lỗi ở đâu?”

“Mọi người đều biết anh với cô ấy đang yêu nhau, nhưng bố mẹ lại không đồng ý. Cứ để cô ấy chờ đợi như thế, anh cảm thấy mình đang lợi dụng cô ấy, rất có lỗi với cô ấy.”

Vu Hướng Niệm hỏi ngược lại: “Thời gian của anh không phải là thời gian sao? Sao anh không nghĩ mình đang bị lợi dụng?”

Vu Hướng Dương trợn tròn mắt, “Anh là đàn ông! Sao lại bị lợi dụng?”

“Đàn ông thì sao? Đàn ông càng phải giữ mình trong sạch! Càng phải bảo vệ danh dự của mình!”

Vu Hướng Dương: “…”

Vu Hướng Niệm nói hùng hồn: “Vu Hướng Dương, anh và cô ấy tự nguyện yêu nhau, bình đẳng với nhau. Không ai ép ai phải chờ ai cả. Anh đối xử chân thành với cô ấy, anh cũng không làm gì quá đáng với cô ấy, thì không có chuyện ai lợi dụng ai! Còn tương lai sẽ ra sao, không ai nói trước được. Anh chỉ cần sống không hổ thẹn với lương tâm là được!”

Vu Hướng Dương nhíu mày, “Dù nói vậy, nhưng dù sao anh cũng là đàn ông, không sợ mang tiếng. Còn cô ấy là con gái, cứ để lời ra tiếng vào như vậy thì không tốt.”

Vu Hướng Niệm nói: “Cô ấy muốn yêu anh, thì phải chuẩn bị cho những chuyện đó.”

Vu Hướng Dương lại hỏi: “Anh nhờ em thuyết phục bố mẹ được không?”

Vu Hướng Niệm hỏi lại một cách có lý: “Bố mẹ chúng ta là những chiến sĩ cách mạng với ý chí sắt đá, dễ thuyết phục đến thế sao?!”

Vu Hướng Dương: “…” Điều này cũng đúng.

Đúng lúc đó, Trình Cảnh Mặc trở về. Vu Hướng Dương quay đầu lại nhìn anh, nói với giọng chán nản, “Gà mờ, cậu về rồi.”

Trình Cảnh Mặc: “?”

Trình Cảnh Mặc nhìn thấy Vu Hướng Dương thì biết, hắn lại đến để kể chuyện tình yêu của mình. Nhưng Trình Cảnh Mặc không có hứng thú với chuyện yêu đương của người khác. Anh dựng xe đạp xong, uống một ca nước ấm lớn. “Sắp đến giờ đóng cửa ký túc xá rồi, cậu không về à?”

Xuyên đến thập niên 70: Trêu chọc phó đoàn trưởng "đầu gỗ"

288