Vu Hướng Niệm trả lời: “Thế nên, chúng ta phải thay đổi bản thân trước. Chỉ khi chúng ta đủ mạnh mẽ, đủ để ảnh hưởng đến người khác. Thông qua sức ảnh hưởng của mình, chúng ta sẽ mang đến những tư tưởng tốt đẹp, tiến bộ cho xã hội, kéo mọi người thoát khỏi đói nghèo, lạc hậu, theo đuổi văn minh, phát triển.”
“Niệm Niệm…” Trình Cảnh Mặc nhìn cô đầy thâm tình. “Việc đúng đắn nhất đời anh là cưới em. Em như đã mở ra cho anh một cánh cửa, ngoài kia là một thế giới mà anh chưa bao giờ thấy.”
Vu Hướng Niệm được đà lấn tới, “Đương nhiên rồi, không phải ai cũng có tầm nhìn như em! Kiếp trước anh đã đốt một bó nhang to mới có thể lấy được em!”
Trình Cảnh Mặc: “… Thế nên em chê anh gà mờ à?”
Vu Hướng Niệm có chút chột dạ. “Em nói ‘gà mờ’ ý là nói đến sự trong sáng của anh thôi.”
“Anh không tin!” Trình Cảnh Mặc đưa tay luồn vào trong áo cô. “Lần trước em nói ‘gà mờ’ không phải ý này!”
Lần trước? Vu Hướng Niệm nhớ lại, không lâu trước đó, hai người họ nói chuyện thì thầm trong chăn. Vu Hướng Niệm kể một câu chuyện cười người lớn, nói rằng người đàn ông đó vừa “gà mờ” lại còn thích sĩ diện.
Cuối cùng, Trình Cảnh Mặc bóp eo Vu Hướng Niệm, hỏi: “Anh "gà mờ" chỗ nào?”
Tóc Vu Hướng Niệm ướt đẫm mồ hôi, mặt cô đỏ bừng, toàn thân mềm nhũn như bùn, cô tựa vào người Trình Cảnh Mặc, thều thào nói: “Anh là ‘lão điểu’ rồi còn gì.”
Trình Cảnh Mặc: “…”
‘Lão’… ‘điểu’? Anh không chấp nhận!
Một “gà mờ” khác là Vu Hướng Dương đang nằm trên giường ký túc xá. Lời Trình Cảnh Mặc nói vẫn còn văng vẳng bên tai.
Đúng vậy! Bố từ nhỏ đã dạy mình, gia quốc là trên hết! Những câu chuyện mình nghe từ nhỏ đều là chuyện thật của những người thật do bố kể. Những anh hùng, liệt sĩ cách mạng bỏ gia đình, bỏ sự nghiệp, vì đất nước mà sẵn sàng hy sinh tất cả. Nghĩ lại bản thân mình gần đây, chìm đắm trong chuyện yêu đương, mà quên đi thân phận và sứ mệnh của một người lính!
Ngày hôm sau, Vu Hướng Dương nhận được lệnh từ cấp trên, bảo hắn cùng các chiến sĩ khác đi làm nhiệm vụ. Vu Hướng Dương hiểu, đây là ý của Vu Gia Thuận. Ông muốn tách hắn ra khỏi Hạ Thanh Vân, không muốn hắn có quá nhiều tiếp xúc với cô.
Nếu là vài ngày trước, hắn chắc chắn sẽ cằn nhằn vài câu với Vu Gia Thuận rồi mới chấp nhận nhiệm vụ. Nhưng bây giờ, hắn không một lời than vãn. Có lẽ Trình Cảnh Mặc đã nói đúng, hắn cần một khoảng thời gian bình tĩnh để suy nghĩ về mối quan hệ này.
Vu Hướng Dương đến bệnh viện thăm Hạ Thanh Vân. Lần này, hắn tìm một phụ nữ làm thêm ở ngoài bệnh viện, rồi cùng vào phòng bệnh.
Hạ Thanh Vân thấy Vu Hướng Dương thì tươi cười, nhưng rồi lại thấy người phụ nữ trung niên đi sau hắn, cô ta kinh ngạc.
Vu Hướng Dương chủ động giải thích: “Hạ Thanh Vân, ngày mai anh phải đi làm nhiệm vụ, có lẽ hơn mười ngày mới về. Anh đã thuê một người chăm sóc, những ngày này cô ấy sẽ chăm sóc cô.”
Vẻ mặt Hạ Thanh Vân lộ rõ sự hụt hẫng.
Vu Hướng Dương nói với người phụ nữ đó: “Sáng mai cô đến nhé.”
Người phụ nữ đó đi rồi, Vu Hướng Dương lấy đồ ăn vừa mua ra đặt lên bàn, mời Hạ Thanh Vân ăn.
Hôm nay là canh gà, cần tây xào thịt, cà rốt xào ngô và nộm mộc nhĩ. Vu Hướng Dương múc cho Hạ Thanh Vân một bát canh gà. “Em muốn ăn gì thì cứ nói với cô ấy, bảo cô ấy đi mua. Chuyện tiền bạc, em không cần bận tâm.”
Hạ Thanh Vân uống vài ngụm canh gà rồi hỏi: “Vu Hướng Dương, lần này anh đi làm nhiệm vụ ở đâu?”
Vu Hướng Dương đáp: “Anh về sẽ đến thăm em ngay. Em cứ nghỉ ngơi, dưỡng thương thật tốt.”
Hạ Thanh Vân biết Vu Hướng Dương không muốn tiết lộ bí mật về nhiệm vụ, cô ta không hỏi nữa. Hai người vừa ăn vừa nói chuyện phiếm. Hạ Thanh Vân cảm giác hôm nay Vu Hướng Dương có gì đó khác lạ, nhưng không thể nói rõ là gì. Sau đó cô ta nghĩ, có lẽ là do cô ta nghĩ nhiều, Vu Hướng Dương vẫn toàn tâm toàn ý với cô ta. Có lẽ là do hắn phải đi làm nhiệm vụ, nên cả hai đều không quen.
Cùng lúc đó.
Vu Hướng Niệm và Trình Cảnh Mặc mang theo một ít thuốc đến thôn thăm Trương Quốc Bình và Hà Mỹ Anh.
Vừa bước vào sân của vợ chồng họ, họ đã nghe thấy tiếng người đàn ông gào khóc. “Mỹ Anh!” Trình Cảnh Mặc sững sờ một chút, rồi chạy như bay vào nhà. Vu Hướng Niệm cũng nhanh chóng chạy theo.
Rồi cô sững người! Một người phụ nữ ngoài bốn mươi, bất động treo lơ lửng trên xà nhà. Mắt bà ấy trợn tròn, lưỡi thè ra.
Trình Cảnh Mặc vớ lấy chiếc ghế đổ dưới đất, nhanh nhẹn nhảy lên, ôm lấy Hà Mỹ Anh, đưa bà xuống khỏi sợi dây thừng.
Vu Hướng Niệm cũng nhanh chóng bình tĩnh lại, cùng Trình Cảnh Mặc đặt Hà Mỹ Anh nằm xuống đất. Mặt Hà Mỹ Anh đã tím tái, biểu cảm rất đáng sợ.
Vu Hướng Niệm bình tĩnh kiểm tra động mạch ở cổ bà, đã không còn dấu hiệu của sự sống. Dù biết hy vọng mong manh, Vu Hướng Niệm vẫn không bỏ cuộc. “Trình Cảnh Mặc, anh phối hợp với em!”
Trình Cảnh Mặc hiểu ý Vu Hướng Niệm, anh nghiêm nghị gật đầu. Vu Hướng Niệm mở hai cúc áo trên của Hà Mỹ Anh, quỳ xuống bên cạnh, bắt đầu hô hấp nhân tạo và ép tim.
Hai người đã phối hợp với nhau một lần trước đây, lần này phối hợp lại càng ăn ý hơn.
Bên ngoài cửa, dân làng tò mò vây quanh xem. Trương Quốc Bình thất thần ngồi dưới đất, miệng không ngừng gọi: “Mỹ Anh, Mỹ Anh…”
Hai mươi phút trôi qua, Hà Mỹ Anh không có dấu hiệu tỉnh lại. Ba mươi phút trôi qua, vẫn không có gì.
Tiếng xì xào bàn tán của đám đông ngày càng lớn.
Vu Hướng Niệm đã mệt mỏi, mặt đỏ bừng, mồ hôi nhễ nhại. Mồ hôi theo gò má cô không ngừng nhỏ xuống.
Bốn mươi phút, năm mươi phút…