Xuyên đến thập niên 70: Trêu chọc phó đoàn trưởng "đầu gỗ"

297

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~5 phút

Mọi người thở phào nhẹ nhõm. Triệu Nhược Trúc căng thẳng bao lâu, cuối cùng cũng được thả lỏng. Cả người bà mềm nhũn, ngả vào lòng Vu Hướng Quốc.

Vu Hướng Niệm đã phẫu thuật suốt năm tiếng, mệt đến nỗi đứng không vững, lúc này, cô vừa ra ngoài bằng cửa sau phòng mổ.

Trình Cảnh Mặc đã đứng chờ cô từ trước.

Thấy dáng vẻ Vu Hướng Niệm mệt mỏi, anh vội bước tới đỡ:

“Vất vả lắm rồi phải không?”

Vu Hướng Niệm khẽ gật đầu, nói nhỏ:

“Trình Cảnh Mặc, anh lấy giúp em bộ quần áo. Em xuống nhà vệ sinh tầng một đợi anh.”

“Được, anh dìu em xuống.” – Trình Cảnh Mặc đáp, giọng trầm ổn.

Anh mượn chiếc xe đạp của Vu Hướng Dương, nhanh chóng về nhà lấy một bộ quần áo sạch mang tới.

Vu Hướng Niệm lúc đến mặc váy, giờ đổi sang áo sơ mi cùng quần, trông gọn gàng hơn nhiều.

Khi hai người trở lại phòng bệnh, Triệu Nhược Trúc đang nằm nghỉ trên giường, những người còn lại đều ngồi trong phòng chờ tin.

Thấy Vu Hướng Niệm thay đồ, Triệu Nhược Trúc cau mày, gằn giọng:

“Con đi đâu vậy?”

Vu Hướng Niệm trả lời:

“Lúc nãy con đi vệ sinh, có người vô tình làm bẩn váy, nên con phải về thay bộ khác.”

Triệu Nhược Trúc tức giận, hung hăng lườm cô một cái:

“Một đứa so một đứa vô lương tâm!”

Ngoài cửa sổ trời đã ngả sáng.

Triệu Nhược Trúc khoát tay, mệt mỏi nói:

“Thôi, mọi người về nghỉ cả đi. Ở đây cũng chẳng giúp được gì.”

Vu Hướng Dương lập tức lên tiếng:

“Mọi người về đi, con ở lại chăm sóc ba.”

Thực ra Vu Gia Thuận đang nằm ở phòng giám hộ đặc biệt, Vu Hướng Dương cũng chẳng giúp gì nhiều. Nhưng mọi người hiểu tâm trạng của hắn, nên không ai phản đối. Cả nhà lần lượt ra về.

Thời gian đã muộn, không ai về nhà mình nữa, mà đều ngủ lại ở Vu gia một đêm. Vu Hướng Niệm đã quá mệt, vừa đặt lưng xuống đã ngủ thiếp đi.

Trình Cảnh Mặc nhìn Vu Hướng Niệm đang ngủ say, vừa đau lòng lại vừa khâm phục. Không biết anh có tài đức gì mà có thể lấy được một người vợ giỏi giang đến vậy.

Sáng hôm sau, Trình Cảnh Mặc phải đi làm, Tiểu Kiệt phải đi học. Cả hai rời giường từ rất sớm để trở về. Vu Hướng Niệm tỉnh dậy, thấy trên bàn làm việc có một bức tượng gỗ nhỏ. Bức tượng gỗ chỉ dài bằng ngón trỏ, là một người phụ nữ mặc váy công chúa, tóc buông xõa. Cô không thể nhìn rõ ngũ quan là ai. Dưới bức tượng có một tờ giấy, nét chữ của Trình Cảnh Mặc viết: “Quà Tết Đoan Ngọ.”

Vu Hướng Niệm một tay cầm tượng gỗ, một tay cầm tờ giấy, đột nhiên bật cười. Lúc này cô mới hiểu, Trình Cảnh Mặc liên tục nhắc cô chuyện Tết Đoan Ngọ là có ý gì. Hóa ra là anh đang âm thầm đòi quà từ cô!

Tết Đoan Ngọ mà tặng quà gì chứ?!

Cô cất bức tượng đi. Sau khi cả nhà ăn sáng xong, họ lại đến bệnh viện. Không lâu sau, Trình Cảnh Mặc cũng đến. Sáng nay anh đã xin nghỉ ở đơn vị, và xin nghỉ luôn cho cả Vu Hướng Dương.

Tình trạng của Vu Gia Thuận đã ổn định. Ngày mai có thể chuyển sang phòng bệnh thường. Mọi người đều yên tâm.

Sau một đêm nghỉ ngơi và suy nghĩ, Triệu Nhược Trúc đã hoàn toàn bình tâm. Bà không nói chuyện với Vu Hướng Dương, chỉ hỏi Trình Cảnh Mặc: “Trình Cảnh Mặc, chuyên gia hôm qua là ai?”

Trình Cảnh Mặc mặt không biến sắc, đẩy câu hỏi sang Vu Hướng Dương: “Con cũng không rõ lắm, là Hướng Dương liên hệ.”

Triệu Nhược Trúc vẫn không hỏi Vu Hướng Dương, lại hỏi Trình Cảnh Mặc: “Mẹ đã hỏi bác sĩ phẫu thuật rồi, họ nói con đã đến tìm họ. Con chắc chắn là quen chuyên gia đó đúng không?”

Trình Cảnh Mặc đáp: “Cũng không hẳn là quen, chỉ là đã gặp qua.” Anh nói thêm: “Là một người phụ nữ.”

Triệu Nhược Trúc chắc chắn đã nghe được, người phẫu thuật là một phụ nữ.

Vu Hướng Niệm che mặt, lại mặc áo blouse trắng, chỉ có thể nhìn ra là một người phụ nữ, không thấy rõ mặt.

Quả nhiên, Triệu Nhược Trúc gật đầu: “Những chuyên gia này thật kỳ lạ. Lần trước phẫu thuật cho con xong là bỏ đi ngay, lần này cũng vậy.”

Trình Cảnh Mặc nói: “Có lẽ là họ bận.”

Vu Hướng Dương và Vu Hướng Niệm đứng một bên, nghe hai người đối thoại, nhìn nhau một cái. Sau đó, Vu Hướng Niệm lườm Vu Hướng Dương. Tình huống ngày hôm qua khẩn cấp, cứu người quan trọng, cô không nói gì với Vu Hướng Dương, nhưng không có nghĩa là cô không bận tâm.

Nếu Vu Gia Thuận có mệnh hệ gì, gia đình này sẽ tan nát. Dù nói ba anh trai cô đều có bản lĩnh, không đến mức không sống được khi rời Vu Gia Thuận, nhưng họ đều phải thừa nhận, có Vu Gia Thuận ở đây, họ sẽ đỡ phải phấn đấu rất nhiều năm.

Triệu Nhược Trúc không dễ bị lừa. Bà lại hỏi Vu Hướng Niệm: “Niệm Niệm, mẹ thấy con xử lý mọi chuyện ngày hôm qua rất thành thạo.”

Con gái bà, trước đây bị cảm còn phải hỏi bà uống thuốc gì, vậy mà hôm qua lại biết trong tình huống đó phải cho người uống aspirin, lại còn phải đưa đến bệnh viện.

Vu Hướng Niệm biết không thể thoát được sự tra hỏi của Triệu Nhược Trúc: “Khi con ở nước ngoài, cũng gặp phải tình huống tương tự. Con thấy họ làm như vậy, nên làm theo thôi.” Dù sao chuyện ở nước ngoài, Triệu Nhược Trúc cũng không thể đi hỏi được.

Triệu Nhược Trúc vẫn có chút nghi ngờ: “Họ cũng bị tức giận mà phát bệnh à? Bệnh này gọi là gì?”

“Con biết tên bệnh gì đâu!” Vu Hướng Niệm nói: “Chỉ là hai người cãi nhau, một người tức giận rồi phát bệnh giống ba. Hôm qua con cũng chỉ đoán mò thôi.”

Triệu Nhược Trúc tổng kết: “Số tiền con "cuỗm đi" mày mà không uổng phí.”

Năm đó, Vu Hướng Niệm lén ra nước ngoài, đã lấy hết hai ngàn đồng của gia đình.

Vu Hướng Niệm cười làm lành: “Làm sao có thể để mẹ chịu lỗ được.”

Xuyên đến thập niên 70: Trêu chọc phó đoàn trưởng "đầu gỗ"

297