Trình Cảnh Mặc không hỏi ba mẹ có thái độ thế nào. Thế nhưng, trong lòng anh vẫn có chút lo lắng. Anh hiểu rõ ba vợ rất cưng chiều con gái, có thể nói là muốn trăng có sao, tuyệt không hai lời.
Về đến nhà, cả hai đều coi như chuyện hôm qua chưa từng xảy ra.
Đêm đến, khi chuẩn bị đi ngủ, Vu Hướng Niệm chủ động ôm eo anh, ngẩng đầu lên nhẹ nhàng thương lượng: “Cảnh Mặc, chúng ta bàn lại chuyện em đi học nhé?”
Anh dịu dàng vuốt ve mặt cô, nhưng kiên quyết đáp lại bằng bốn chữ: “Anh không đồng ý.”
Bốn từ ngắn gọn ấy như tảng đá chặn đứng những lời thuyết phục mà cô đã chuẩn bị sẵn trong lòng. Ngón tay cái của anh miết nhẹ lên gương mặt cô.
“Niệm Niệm, anh cũng có sự ích kỷ của riêng mình. Anh chỉ muốn hai chúng ta ở bên nhau cả đời, không muốn phải xa nhau. Nếu em đi Bắc Kinh, chúng ta sẽ cách xa như vậy, anh nhớ em lắm, anh không nỡ.”
Trình Cảnh Mặc không nói hết điều anh lo sợ: Vu Hướng Niệm xinh đẹp như vậy, vào đại học sẽ có rất nhiều thanh niên trí thức văn hóa cao. Nếu cô gặp và yêu người khác thì sao? Cô là người anh đã để ý bao năm mới có được, anh không thể để cô rơi vào tay người khác.
Giọng anh mang theo sự van nài, tha thiết: “Niệm Niệm, em đã nói sẽ không bỏ lại anh, sẽ ở bên anh cả đời, em đã hứa rồi mà, không thể nào cứ thế mà bỏ lại anh được.”
Vu Hướng Niệm đổi cách thuyết phục: “Cảnh Mặc, những lời em hứa với anh, em đều ghi nhớ hết. Em đi học không phải là muốn bỏ anh. Em vẫn muốn ở bên anh, muốn đối tốt với anh cả đời. Chỉ là tạm thời mấy năm nay không thể ở cạnh anh thôi. Em có thể viết thư cho anh, gọi điện thoại. Kỳ nghỉ em cũng sẽ về Nam Thành thăm anh. Tính ra, chúng ta có ba tháng để ở bên nhau. Còn chín tháng còn lại, dù mỗi người theo đuổi mục tiêu riêng, nhưng tâm hồn chúng ta vẫn hướng về nhau mà.”
Trình Cảnh Mặc vẫn cố chấp, nói: “Anh không đồng ý.”
Vu Hướng Niệm tức giận đến mức nhíu mày, đẩy anh ra, quay lưng lại với anh.
Hai người nói chuyện không thành công.
Suốt hơn một tuần sau đó, Vu Hướng Niệm tìm mọi cơ hội để thuyết phục anh, nhưng anh chưa bao giờ cố chấp như thế. Bất luận cô nói gì, anh đều kiên quyết không đồng ý. Ban đầu còn là những cuộc nói chuyện ôn hòa, dần dần chuyển sang sự thiếu kiên nhẫn.
Lần cuối cùng nhắc đến chuyện này, Vu Hướng Niệm đã không còn đủ bình tĩnh. Cô quăng mạnh chiếc khăn mặt đang cầm trên tay vào người anh.
“Trình Cảnh Mặc, dù anh có đồng ý hay không, đại học em nhất định phải đi! Nếu anh không chấp nhận được, chúng ta ly hôn!”
Trình Cảnh Mặc mím chặt môi, tức giận đến mức cơ thể run lên. Tối hôm đó, anh không ôm cô ngủ mà quay lưng lại. Vu Hướng Niệm cũng bướng bỉnh quay lưng, tuyệt đối không chịu quay người lại nhìn anh.
Sáng chủ nhật hôm sau, Trình Cảnh Mặc không ở nhà. Vu Hướng Niệm đoán anh cố tình đi để không phải thấy mặt cô. Cô dẫn Tiểu Kiệt về nhà mình. Chỉ còn một tuần nữa là đến hạn đăng ký, nhưng giấy giới thiệu của cô vẫn chưa có gì tiến triển.
“Ba mẹ, khi nào ba mẹ giúp con xin giấy giới thiệu? Sắp đến hạn đăng ký rồi.”
Vu Gia Thuận hỏi: “Cảnh Mặc đồng ý chưa?”
“Chưa ạ!” Vu Hướng Niệm nói với vẻ kiên quyết, “Ba, mặc kệ anh ấy có đồng ý hay không, con nhất định phải đi học đại học!”
Vu Gia Thuận lặng người. Từ nhỏ đến lớn, Niệm Niệm luôn được cưng chiều, làm gì cũng chỉ kiên trì được vài ngày. Đây là lần đầu tiên ông thấy con gái kiên quyết muốn làm một việc đến vậy.
Vu Gia Thuận trầm giọng: “Con đã nghĩ kỹ chưa? Đi học đại học không sung sướng đâu, lại còn ở xa nhà, lỡ có khó khăn gì, ba mẹ cũng không giúp con được.”
“Ba yên tâm, con đã lớn rồi. Gặp chuyện gì con có thể tự xử lý. Con cũng đã chuẩn bị tinh thần để chịu khổ rồi. Con nhất định phải đi học đại học.”
Vu Gia Thuận vừa mừng vừa lo: “Nếu con đã nhất quyết như vậy, ba sẽ giúp con tìm cách. Nhưng, con cũng phải chuẩn bị cho hậu quả. Không thể để Cảnh Mặc cứ thế mà chờ đợi con được.”
Vu Hướng Niệm hiểu ý của ba. “Ba, nếu anh ấy sợ con làm lỡ việc của anh ấy, con đồng ý ly hôn.”
Đến bữa cơm, không thấy Vu Hướng Dương đâu, Vu Hướng Niệm tiện miệng hỏi một câu.
Triệu Nhược Trúc vừa nghe đến tên con trai liền nổi giận: “Từ hôm qua đến giờ nó chưa về nhà. Mẹ thấy nó quyết tâm đoạn tuyệt với gia đình rồi!”
Vu Hướng Niệm trở lại khu nhà của quân đội thì Trình Cảnh Mặc vẫn chưa về. Cô ra ngoài tìm anh, thì gặp Tô Chính ủy đang đi dạo sau bữa cơm. Thấy bóng ông, cô vội hỏi:
“Tô Chính ủy, có phải hôm nay đơn vị bận việc gì không? Cảnh Mặc đi từ sáng sớm đến giờ vẫn chưa về.”
“Không có việc gì đâu,” Tô Chính ủy đáp rồi như chợt nhớ ra điều gì, vỗ đầu một cái, “À, tôi quên mất. Chắc Trình Cảnh Mặc đi với Hướng Dương đấy.”
Vu Hướng Niệm nghe tên anh trai, trong lòng bỗng dấy lên sự lo lắng. “Hướng Dương làm sao ạ? Anh ấy xảy ra chuyện gì sao?”
Tô Chính ủy nhìn cô, ánh mắt đầy vẻ ái ngại. “Cháu không biết à?”
Phản ứng đầu tiên của Vu Hướng Niệm là có điều chẳng lành. Cô nôn nóng, giọng run run: “Tô Chính ủy, chú mau nói cho cháu biết đi!”
“Cái cô Hạ Thanh Vân ấy,” Tô Chính ủy thở dài một tiếng, “ không phải đang hẹn hò với Hướng Dương nhà cháu à? Trước đây không lâu cô ta xin nghỉ phép về quê thăm gia đình, ai ngờ hôm nay đơn vị lại nhận được báo cáo kết hôn của cô ta.”