“Vu Hướng Niệm, ngoài em ra anh không cần ai khác cả! Anh không ly hôn, anh đồng ý cho em đi học đại học.”, Trình Cảnh Mặc bất đắc dĩ thoả hiệp .
“Hả?”, Vu Hướng Niệm hơi sững sờ, gần như không tin vào tai mình, lại có chút nghi ngờ liệu cô có hiểu sai ý hắn không.
“Trình Cảnh Mặc, anh nói rõ hơn đi.”, cô hỏi lại.
“Anh không ly hôn, anh đồng ý cho em vào đại học. Nhưng em phải giữ lời hứa, đừng bao giờ rời bỏ anh.”
Nếu Vu Hướng Niệm đã không chịu nhượng bộ, vậy thì anh sẽ là người lùi lại một bước.
Trước đây, để có được cô, anh đã sẵn sàng đánh cược cả cuộc hôn nhân của mình, và may mắn thay anh đã thắng. Giờ đây, anh chấp nhận đánh cược một lần nữa. Đánh cược vào tình cảm chân thành của Vu Hướng Niệm, đánh cược rằng tình yêu của hai người sẽ vượt qua được mọi thử thách của thời gian và ngoại cảnh.
Vu Hướng Niệm vui vẻ nhào vào lòng anh, hai tay ôm lấy cổ, hai chân quấn quanh eo hắn, giống như một con lười nhỏ bám chặt lấy cây. Cô cúi xuống hôn thật mạnh lên môi anh.
“Trình Cảnh Mặc, anh là người đàn ông tốt nhất trên đời này! Anh yên tâm, em sẽ không bao giờ vứt bỏ anh đâu. Em còn tìm đâu ra người chồng nào tốt như anh nữa chứ?!”
Sau khi uống rượu, đôi môi Vu Hướng Niệm càng thêm hồng hào, căng mọng. Trình Cảnh Mặc đưa tay đỡ lấy m.ô.n.g cô, cúi đầu nhìn cánh môi đang hé mở, khép lại. Cái miệng nhỏ này có thể nói những lời nói ngọt ngào có thể khiến người ta tan chảy, nhưng có lúc cũng rất khiến người ta giận.
Tiểu Kiệt sau khi ăn cơm xong, đã đi chơi một lát. Vừa về đến nhà, cậu đã bắt gặp cảnh tượng khiến bản thân phải tròn mắt. Hai người như thể là cặp sinh đôi dính liền, hoàn toàn chẳng thể tách rời. Vu Hướng Niệm cười rạng rỡ như hoa, còn Trình Cảnh Mặc dù không cười nhưng ánh mắt nhìn cô tràn đầy yêu thương, dịu dàng. Cả hai chỉ có nhau trong mắt, thậm chí còn không nhận ra Tiểu Kiệt đã đứng ở cửa nhà được cả phút.
Tiểu Kiệt nghĩ ngợi một lúc rồi quyết định... bằng không .... vẫn là lại đi chơi đi .
Đến lúc đi ngủ, Vu Hướng Niệm chủ động rúc vào lòng Trình Cảnh Mặc, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve cơ bụng săn chắc của anh.
Cảm nhận được cái chạm quen thuộc, Trình Cảnh Mặc chợt nhớ lại chuyện đêm qua khi phải ngủ chung giường với Vu Hướng Dương.
“Vu Hướng Niệm!”, anh giả vờ tức giận, kéo tay cô ra. “Tối qua em cố ý đúng không!”
Vu Hướng Niệm giả vờ đáng thương, “Chăn nệm hôm nay em giặt cả ngày trời đấy.”
Giặt cả ngày trời ư? Trình Cảnh Mặc đương nhiên không tin, chẳng phải cô chỉ việc cho vào máy giặt là xong à?
“Rõ ràng em có thể cho Vu Hướng Dương ngủ ở ngoài mà, lại cố tình để hắn ngủ với anh!”
Vu Hướng Niệm vô tội nói: “Chuyện có gì mà phải bận tâm? Lúc đi làm nhiệm vụ dã ngoại, các anh nằm đất ngủ, chẳng phải cũng ngủ cùng nhau à?”
Trình Cảnh Mặc tức đến mức hít sâu một hơi. “Giống nhau sao ?!” Nằm đất ngủ thì cũng là mỗi người một góc, cho dù có nằm gần đến mấy, hắn cũng không thể ôm Vu Hướng Dương ngủ được!
Vu Hướng Niệm vỗ n.g.ự.c Trình Cảnh Mặc, giúp anh bình tĩnh lại. “Đừng giận, đừng giận mà. Vu Hướng Dương bị chiếm tiện nghi còn chưa nói gì đấy thôi.”
Trình Cảnh Mặc: “...”
Nhắc đến chuyện này anh lại càng tức! Vu Hướng Dương suốt cả ngày hôm nay đều mắng anh không biết xấu hổ. Anh ôm vợ mình ngủ thì sao lại là không biết xấu hổ chứ?
Tuy tức giận là thế, nhưng anh còn có chuyện quan trọng hơn cần hỏi. Anh chưa từng học đại học nên không hiểu rõ cuộc sống sinh viên sẽ như thế nào. Từ chuyện ăn uống, chỗ ở, giặt giũ, đến thời gian biểu học tập, nghỉ ngơi, anh đều hỏi han tỉ mỉ từng chút một.
Vu Hướng Niệm kiên nhẫn trả lời từng câu.
Nghe xong, Trình Cảnh Mặc nói: “Đến lúc đó, anh sẽ gửi máy giặt đến cho em.”
Vu Hướng Niệm cười rộ lên, “Anh muốn em trở thành trò cười trong trường à? Em sẽ tự lo liệu được mấy chuyện này, anh không cần phải bận tâm đâu.”
Những chuyện khác anh không lo, chỉ lo không có ai giặt quần áo cho Vu Hướng Niệm và cô không thể ngủ nướng được.
Trong ký túc xá, Vu Hướng Dương vẫn còn đang suy ngẫm về những lời nói của Vu Hướng Niệm. Càng nghĩ, hắn càng cảm thấy những lời em gái nói là đúng. Chẳng có ai đáng giá để hắn từ bỏ hoài bão và giá trị bản thân. Mối tình này từng khiến hắn bối rối, gần như đánh mất chính mình. Bây giờ, coi như là một cách giải thoát.
Đau lòng là điều khó tránh khỏi, nhưng hắn tự nhủ đã không phụ lòng Hạ Thanh Vân. Trong mối quan hệ này, hắn đã chân thành dốc hết tâm tư, cũng chưa từng lợi dụng cô. Hắn chỉ thấy có lỗi với bố mẹ mà thôi.
Sáng hôm sau, Trình Cảnh Mặc nhận được điện thoại của Vu Gia Thuận, bảo anh đến Bộ Tư lệnh tìm ông.
Trình Cảnh Mặc bước vào văn phòng của Vu Gia Thuận. Cảnh vệ rót cho anh một ly trà rồi lặng lẽ lui ra, còn cẩn thận đóng cửa lại. Trong văn phòng chỉ còn lại cha và con rể.
Vu Gia Thuận đi thẳng vào vấn đề. “Trình Cảnh Mặc, hôm nay ta gọi con đến là vì chuyện riêng. Lẽ ra ta phải đến đơn vị tìm con, nhưng ở đấy lắm người lắm chuyện, nên chỉ có thể gọi con đến văn phòng của ta.”
Trình Cảnh Mặc gật đầu hiểu ý. “Cha, có chuyện gì xin người cứ nói.”
Vu Gia Thuận nói: “Hôm nay ta tìm con có hai chuyện. Nói chuyện thứ nhất trước, là chuyện Niệm Niệm muốn đi học đại học.”