Xuyên đến thập niên 70: Trêu chọc phó đoàn trưởng "đầu gỗ"

332

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~5 phút

Vu Hướng Niệm đáp, "Có ạ. Lần này con với cả Tiểu Kiệt cùng đi. Tiểu Kiệt muốn ở lại Bắc Kinh với con."

Vu Gia Thuận giấu đi sự thất vọng trong lòng, "Con ở Bắc Kinh còn chưa có chỗ ở ổn định, làm sao mà đưa Tiểu Kiệt đi cùng được?"

Vu Hướng Niệm giải thích, "Con đã bàn với Cảnh Mặc rồi ạ. Đến Bắc Kinh, chúng con sẽ thuê một căn nhà, rồi thuê thêm một cô giúp việc nữa. Sau đó, con sẽ xin cho Tiểu Kiệt vào học một trường tiểu học gần đó."

Triệu Nhược Trúc vẫn không yên tâm, " Nhưng con đang mang thai thế này, đi học rồi lại chạy đi chạy lại giữa trường với nhà, bất tiện lắm."

Vu Hướng Niệm cười, "Có sao đâu mẹ. Biết bao nhiêu chị em phụ nữ có bầu vẫn đi làm, vẫn ra đồng cấy cày đấy thôi. Con chỉ cần cẩn thận hơn một chút là được."

Triệu Nhược Trúc vẫn lo lắng không nguôi. Người khác là người khác, còn Vu Hướng Niệm là con gái của bà.

Vu Hướng Niệm chuyển sang chuyện khác, "À đúng rồi mẹ, con cũng muốn bàn với mẹ chuyện này. Chờ con sinh xong, con muốn nhờ dì Tư giúp con trông cháu. Nhà mình thuê một người khác về làm việc nhà, được không ạ ?"

Triệu Nhược Trúc nói luôn, "Mẹ cũng nghĩ đến việc này, người khác mẹ không yên tâm. Mẹ sẽ bảo dì Tư đi theo con luôn."

Mọi việc đã bàn bạc xong xuôi, Triệu Nhược Trúc Nhược Trúc mới nhớ ra từ nãy đến giờ chưa thấy Trình Cảnh Mặc.

"Cảnh Mặc đâu rồi con?" bà hỏi.

"Anh ấy ra thôn bên cạnh tìm đu đủ xanh ạ."

"Thế thì chúng ta ở lại đây nói chuyện với con thêm một lúc nữa."

Trình Cảnh Mặc và Vũ Hướng Dương về nhà lúc gần mười giờ tối. Thường thì giờ này, Vu Hướng Niệm đã đi ngủ. Nhưng vì hiểu được nỗi lòng quyến luyến của bố mẹ, cô vẫn thức, ngồi trò chuyện với hai người.

Trình Cảnh Mặc xách về một giỏ đu đủ xanh, quả nào quả nấy to bằng nắm tay, phải đến hơn hai mươi quả.

Triệu Nhược Trúc nhìn số đu đủ, khoang miệng đã đầy ứ nước bọt, "Nhiều thế này, ăn không cẩn thận là rụng hết cả răng."

Trình Cảnh Mặc mỉm cười, "Tình cờ gặp được, nên con mua nhiều một chút."

Nói rồi, anh vội vã vào bếp, đốt lửa hơ qua mấy quả ớt khô, rồi giã nhỏ cùng muối và một chút bột ngọt để làm nước chấm. Xong xuôi, anh rửa sạch một quả đu đủ, dùng d.a.o gọt vỏ.

Vu Hướng Dương nhân cơ hội kể lể với Triệu Nhược Trúc chuyện mua đu đủ vất vả thế nào.

"Phải chạy qua hai cái thôn, từ đầu làng đến cuối làng, hỏi thăm mãi mới biết. Đem hết cả đu đủ mà người ta tích trữ cả một mùa đông ra vét sạch!"

Triệu Nhược Trúc đánh mạnh vào đầu hắn, "Cái thằng này, nói lắm! Học hỏi Cảnh Mặc kia đi, sau này có vợ thì cũng phải đối xử với người ta như vậy!"

Vu Hướng Niệm cầm một miếng đu đủ, đưa lên mũi ngửi cái mùi thanh mát nhè nhẹ. Trình Cảnh Mặc gọt xong một miếng thì đưa cho cô, cô chấm chấm vào bát nước chấm rồi cắn một miếng, vẻ mặt vô cùng mãn nguyện.

"Ngon lắm, mọi người ăn thử đi." Vu Hướng Niệm nói.

Tất cả đều lắc đầu.

Vu Hướng Niệm ăn hết cả một miếng đu đủ, vừa chua vừa cay, ăn xong mồ hôi vã ra, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng. Mọi người nhìn cô ăn, ai cũng thấy ê hết cả răng. Nhưng nhìn thấy vẻ mặt thỏa mãn của cô, họ lại thấy vui trong lòng.

Trình Cảnh Mặc trong lòng rất vui, cuối cùng cũng tìm được món đồ mà người anh yêu thích.

Trên đường về nhà, ông bà Vu đều rất vui vẻ. Họ vẫn luôn biết con rể đối với con gái rất tốt, nhưng khi tận mắt nhìn thấy con rể cưng chiều con gái như vậy, cảm giác lại khác hẳn.

Về đến sân khu tập thể, họ thấy bố của Khâu Dương đang tưới cây. Vu Gia Thuận đứng trong sân nhà mình, cố tình hỏi, "Lão Khâu, tưới hoa đấy à?"

Khâu Đại Huy liếc nhìn ông một cái, "Ừ."

"Khâu Dương nhà ông đâu rồi?" Vu Gia Thuận lại tiếp tục hỏi.

Ông Khâu Đại Huy bực mình, "Ông có chuyện gì thì nói đi!"

"Cũng không có gì." Vu Gia Thuận nói với giọng điệu nhẹ như không, "Chỉ là Niệm Niệm nhà tôi năm nay thi đại học đỗ thủ khoa, được Kinh Đại chọn."

Vu Gia Thuận nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Khâu Đại Huy, hất cằm, đắc ý đi vào nhà.

Sáng hôm sau, Vu Gia Thuận ra khỏi nhà thì lại gặp Khâu Đại Huy cũng vừa ra.

"Lão Khâu, đi làm đấy à?"

Khâu Đại Huy nói không có chút cảm xúc nào, "Biết con gái rượu của ông thi đỗ Kinh Đại rồi!"

"À, còn một chuyện nữa." Vu Gia Thuận cố ý nói nốt ý hôm qua vẫn còn "để giành": "Niệm Niệm nhà tôi có thai rồi, song hỷ lâm môn!"

Nói rồi, ông lên xe đi thẳng.

Khâu Đại Huy đứng tại chỗ, mắng theo chiếc xe đang đi xa, "Có bệnh ?! Sao hôm qua không nói hết luôn, cố ý để đến sáng nay chọc tức tôi chứ gì ?!"

Từ đó về sau, mấy ngày liền, cứ gặp hàng xóm là Vu Gia Thuận lại tìm chuyện để khoe con gái. Đến nỗi, cứ thấy ông từ xa là hàng xóm lại lộ vẻ ngán ngẩm, vội vã chạy về nhà.

Chiều nay, Trương Quốc Bình đến nhà ăn cơm, mang theo mấy cuốn sách tặng Trình Cảnh Mặc.

" Tôi một thân một mình, chẳng có gì cả, chỉ có mấy cuốn sách cũ chẳng đáng giá này thôi." Ông Trương Quốc Bình nói.

Trình Cảnh Mặc đang ở trong bếp nấu cơm, Vu Hướng Niệm nhận lấy sách từ tay Trương Quốc Bình, nhìn qua bìa sách, đa phần là sách về kỹ thuật thông tin liên lạc, có sách do chính ông viết, có sách của người khác.

Cô cười nói, "Mấy cuốn sách này là tâm huyết của những đại sư như thầy đấy ạ. Bên ngoài có tiền cũng không mua được!"

Trương Quốc Bình cảm khái, "Bây giờ người trẻ tuổi ít có ai như hai vợ chồng đồng chí, coi trọng tri thức như thế!"

Trình Cảnh Mặc mua một chai rượu trắng, rót cho ông Trương Quốc Bình và mình mỗi người một ly.

Xuyên đến thập niên 70: Trêu chọc phó đoàn trưởng "đầu gỗ"

332