Buổi chiều, Lâm Dã về nhà, vui vẻ kể cho Tống Thiếu Thuần nghe chuyện gặp Vu Hướng Niệm hôm nay.
“Vậy, nữ sinh mẹ muốn tìm tên là Vu Hướng Niệm? Đến từ Nam Thành à?” Tống Thiếu Thuần hỏi lại.
Lâm Dã gật đầu.
Tống Thiếu Thuần lại hỏi: “Thế còn nam sinh mẹ muốn tìm, hôm nay em có thấy không?”
“Không có, chỉ có mình cô ấy thôi.”
Tống Thiếu Thuần vỗ vai Lâm Dã: “Anh đi tìm họ đây, đừng nói với mẹ vội nhé!”
Lâm Dã không tình nguyện lắm, “Vâng.”
Hai ngày sau, Trình Cảnh Mặc đều đưa Vu Hướng Niệm đến cổng trường vào buổi sáng, sau đó anh đi tìm nhà. Buổi chiều lại đến đón cô.
Hôm nay là Chủ nhật, ngày nghỉ. Vu Hướng Niệm ngủ một giấc thật đã, đến tận bữa trưa mới dậy. Trình Cảnh Mặc vẫn chưa tìm được căn nhà ưng ý. Có cái thì anh chê xa, có cái thì chê nhỏ, có cái thì chê không an toàn, có cái thì chê cảnh vật xung quanh quá tệ...
Anh thì sao cũng được, nhưng để Vu Hướng Niệm ở thì phải sạch sẽ, an toàn, và không quá xa. Những điều kiện đó phải được đáp ứng đầy đủ.
Ba người đến Bắc Kinh gần một tuần, nhưng vẫn chưa đi đâu chơi. Tranh thủ hôm nay nghỉ, cả ba ra ngoài đi dạo. Đến buổi chiều, trời bỗng nhiên âm u, báo hiệu một cơn mưa sắp đến.
Ba người lên xe buýt để về nhà khách. Vừa lên xe, trời đã bắt đầu mưa. Màn đêm buông xuống, trên đường người đi lại thưa thớt.
Ba người xuống xe buýt, Trình Cảnh Mặc bảo hai người đợi ở trạm, anh sẽ chạy về nhà khách mượn hai cái ô, rồi ra đón họ.
“Không cần đâu, chẳng xa là bao, chúng ta cùng đi về đi.” Vu Hướng Niệm nói. Thật ra trong lòng cô cũng sợ, trời tối rồi, trên đường lại ít người, nhỡ gặp phải kẻ xấu thì sao.
Trình Cảnh Mặc cũng nghĩ đến điều này. Anh cởi áo khoác ngoài, che lên đầu Vu Hướng Niệm và Tiểu Kiệt: “Che tạm đi, về đến nhà khách rồi tắm nước nóng sau.”
Trình Cảnh Mặc giơ áo khoác lên làm ô, ba người bước nhanh về phía nhà khách.
Đột nhiên, một cái bóng đen từ một con ngõ nhỏ lao ra, xông thẳng về phía họ.
Trình Cảnh Mặc phản ứng cực nhanh, tay trái kéo Vu Hướng Niệm ra phía sau, tay phải dùng áo khoác quật mạnh vào mặt kẻ tấn công. Cái bóng đen khựng lại, ngả người ra sau, né được đòn đánh.
Trình Cảnh Mặc nhìn thấy con d.a.o găm trong tay hắn lóe lên ánh sáng sắc lạnh.
“Về nhà đợi anh!”
Lời anh vừa dứt, kẻ đó lại vung d.a.o đ.â.m tới. Anh nghiêng người tránh, một tay túm lấy cổ tay hắn, đồng thời đầu gối đột ngột thúc vào bụng dưới của hắn. Hắn lùi lại một bước, rồi tiếp tục lao lên.
Vu Hướng Niệm nắm c.h.ặ.t t.a.y Tiểu Kiệt rồi bỏ chạy. Cô biết hai người ở lại chỉ làm Trình Cảnh Mặc phân tâm. Một hai kẻ không phải là đối thủ của anh.
Vu Hướng Niệm chạy đến nhà khách, đến quầy lễ tân để gọi điện báo công an. Thời điểm này vẫn chưa có số 110. Nhân viên lễ tân lật sổ danh bạ, đọc số điện thoại cho cô.
Vu Hướng Niệm báo công an xong, cùng Tiểu Kiệt ở lại quầy lễ tân đợi Trình Cảnh Mặc trở về.
Mười phút sau, Trình Cảnh Mặc trở lại, toàn thân ướt sũng. Chiếc áo sơ mi trắng dính vết máu.
“Trình Cảnh Mặc, anh bị thương à?” Vu Hướng Niệm tiến đến kéo tay anh, xem xét khắp người anh để tìm vết thương.
“Không phải, là m.á.u của hắn.” Trình Cảnh Mặc bình tĩnh nói, “Em và Tiểu Kiệt không sao chứ?”
Vu Hướng Niệm thở phào nhẹ nhõm, “Không sao. Em đã báo công an rồi!”
“Hắn chạy mất rồi.” Trình Cảnh Mặc có chút tiếc nuối. Vì lo cho Vu Hướng Niệm và Tiểu Kiệt, nên khi kẻ đó bị thương bỏ chạy, anh đã không đuổi theo.
Vu Hướng Niệm an ủi anh: “Chạy thì chạy thôi, chỉ cần anh không sao là tốt rồi!”
Nửa giờ sau, công an mới đến. Trình Cảnh Mặc làm bản tường trình. Kẻ tấn công là một người đàn ông, cao khoảng 1m8, thân hình bình thường, có vẻ rất quen thuộc với địa hình xung quanh. Trong lúc vật lộn, Trình Cảnh Mặc đã đ.â.m bị thương vào tay trái của hắn.
Chỉ với những manh mối này, việc tìm ra kẻ đó chẳng khác nào mò kim đáy bể. Vụ án cứ thế chìm vào quên lãng.
Trước khi ngủ, Vu Hướng Niệm lột sạch quần áo của Trình Cảnh Mặc, kiểm tra kỹ lưỡng khắp người anh. Cô chỉ yên tâm khi chắc chắn anh không có vết thương nào. Chiếc áo khoác anh dùng để che mưa cho cô bị rạch vài đường, không thể mặc được nữa.
Vu Hướng Niệm tựa vào người anh, lắng nghe nhịp tim mạnh mẽ của anh: “Ngày mai phải đi mua thêm hai bộ quần áo.”
Trình Cảnh Mặc xoa đầu cô: “Niệm Niệm, từ ngày mai, em đừng về nhà nữa, ở lại ký túc xá trong trường.”
Trong trường học là nơi an toàn nhất. Đến giờ, Trình Cảnh Mặc vẫn không thể nghĩ ra mình đã đắc tội với ai. Ban đầu, anh nghi ngờ là đám móc túi trên tàu, nhưng rồi lại phủ nhận. Đám móc túi đó không thể có thân thủ tốt như vậy.
Kẻ tấn công rõ ràng đã được huấn luyện chuyên nghiệp, ra tay độc ác, mỗi chiêu đều chí mạng. Có thể đánh nhau với anh lâu như vậy, trong quân đội cũng không có mấy người. Hơn nữa, kẻ đó lại quen thuộc với địa hình xung quanh, có thể nhanh chóng biến mất trong những con hẻm nhỏ.
Nhưng họ đến Bắc Kinh có mấy ai quen biết đâu, nói gì đến chuyện đắc tội với người nào?
Vu Hướng Niệm cũng lo cho Trình Cảnh Mặc: “Em không về, làm sao biết anh có an toàn không?”
Trình Cảnh Mặc nói: “Buổi sáng 7 giờ rưỡi, anh sẽ đến trường em, đợi em dưới gốc cây bạch quả ngoài ký túc xá. Chiều 5 giờ, anh sẽ đưa Tiểu Kiệt đến tìm em.”
Vu Hướng Niệm đáp: “Được, anh phải cẩn thận đấy.”
Ngoài trời mưa vẫn rơi tí tách, cả hai đều có tâm trạng nặng nề. Kẻ thù ẩn trong bóng tối, vừa xuất hiện đã muốn lấy mạng Trình Cảnh Mặc, nhưng cả hai lúc này đều không có một chút nghi ngờ nào về kẻ đã làm việc này.