Xuyên đến thập niên 70: Trêu chọc phó đoàn trưởng "đầu gỗ"

344

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~5 phút

Cung Chí Hiên nói: “Thế này nhé, tôi đưa hai người về nhà khách trước, chỉ cần là đơn vị chính quy bắt người thì trong một thời gian nhất định sẽ phải thông báo cho gia đình. Hai người về chờ tin tức. Tôi sẽ quay về Cục Công an, nhờ người quen tìm hiểu tình hình giúp.”

Hiện tại cũng không còn cách nào khác, Vu Hướng Niệm đành nghe theo lời khuyên của Cung Chí Hiên, quay về nhà khách chờ thông báo.

Khi Cung Chí Hiên đưa hai người về, mấy người phục vụ của nhà khách nhìn thấy Vu Hướng Niệm và Tiểu Kiệt thì lại trở nên lạnh lùng, chỉ trỏ. Vu Hướng Niệm không quan tâm, kéo Tiểu Kiệt đi thẳng về phòng.

“Này!” Một người phục vụ gọi lại: “Chúng tôi không cho phép người xấu ở lại, hai người thu dọn đồ đạc rồi đi ngay!”

Vu Hướng Niệm dừng bước, quay người lại, ngẩng cao đầu đi đến trước mặt cô phục vụ, sắc mặt lạnh băng: “ Tôi cảnh cáo cô, có phải người xấu hay không không phải do cô quyết định. Tốt nhất là cô nên quản cái miệng của mình lại, nếu không tôi sẽ kiện cô tội phỉ báng! Với lại, tôi đã trả tiền phòng, tôi có quyền được ở đây, cô không có tư cách đuổi chúng tôi đi!”

Người phục vụ bị khí thế của Vu Hướng Niệm làm cho chột dạ, lùi lại một bước: “Còn bảo không phải người xấu? Chồng cô bị người ta còng tay đưa đi rồi!”

Vu Hướng Niệm bước tới, nhìn chằm chằm cô ta: “Không có tòa án xét xử, không ai có quyền nói ai là người xấu cả! Nếu cô còn nói thêm một từ nào nữa, tôi sẽ xé nát cái miệng của cô ra!”

Cô phục vụ tuy sợ Vu Hướng Niệm, nhưng cô ta lại có ưu thế sân nhà, lại không muốn mất mặt trước mặt đồng nghiệp. Cô ta cứng cổ, nói: “Chồng cô chính là người xấu! Tôi tận mắt thấy hắn bị bắt đi!”

Vu Hướng Niệm giơ tay lên định xé miệng cô ta thì bị Tiểu Kiệt từ phía sau ôm chặt lấy eo: “Thím ơi, thím không thể đánh nhau!”

Cung Chí Hiên lái xe đi được một đoạn lại quay lại. Hắn vừa bước xuống xe đã thấy Vu Hướng Niệm và cô phục vụ đang cãi nhau ầm ĩ, suýt đánh nhau.

“Đồng chí Vu!” Cung Chí Hiên bước đến, nhìn mấy cô phục vụ, hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

Tiểu Kiệt nói: “Các cô ấy nói chú cháu là người xấu, còn muốn đuổi chúng cháu đi!”

Cung Chí Hiên lấy thẻ công tác ra, đưa ra trước mặt mấy người phục vụ: “Các cô dựa vào đâu mà nói người khác là người xấu? Các cô đại diện cho pháp luật à?”

Mấy cô phục vụ đồng loạt im lặng.

Cung Chí Hiên tiếp tục: “Dựa vào đâu mà đuổi họ đi? Họ không trả tiền hay không có giấy giới thiệu?”

Mấy cô phục vụ cúi đầu, không dám nói gì.

“Các cô vô cớ đuổi họ đi là phạm pháp, tôi có quyền đưa các cô về đồn để hỏi chuyện!”

Thấy mấy cô phục vụ đã sợ hãi, Cung Chí Hiên quay sang Vu Hướng Niệm: “Đi thôi! Tôi vào phòng hai người xem sao.”

Khi ba người đi rồi, cô phục vụ vừa cãi nhau với Vu Hướng Niệm bĩu môi, lẩm bẩm theo bóng lưng cô: “Hừ! Chồng mới bị bắt đi, sau lưng đã đi thông đồng với người đàn ông khác, đồ đê tiện!”

Căn phòng chưa được dọn dẹp, đồ đạc bị lật tung khắp nơi, ngay cả tấm nệm cũng bị lật lên. Cung Chí Hiên kiểm tra khóa cửa, không thấy dấu vết bị cạy. Hắn kiểm tra khắp phòng cũng không phát hiện ra điều gì. Cuối cùng, hắn đẩy cửa sổ, cũng không thấy bất kỳ dấu vết nào.

Mọi thứ trông có vẻ bình thường, không có dấu hiệu của kẻ đột nhập. Nhưng hắn vẫn không từ bỏ, đưa đầu ra khỏi cửa sổ để kiểm tra, cuối cùng cũng có phát hiện bất ngờ. Trên tường ngay phía trên cửa sổ có vết dây thừng cọ vào.

“ Tôi lên mái nhà xem!” Cung Chí Hiên chạy như bay lên tầng thượng. Đây là một tòa nhà gạch đỏ năm tầng, họ ở tầng ba. Sau khi kiểm tra, hắn phát hiện trên lan can mái nhà cũng có vết dây thừng cọ xát.

Cung Chí Hiên phân tích, có người đã dùng dây thừng từ mái nhà để đột nhập vào phòng họ. Kẻ này rất chuyên nghiệp, đã xóa sạch mọi dấu vết trong phòng, chỉ còn lại những vết cọ xát trên tường mà hắn không thể xóa hết.

Cung Chí Hiên quay lại phòng: “Đồng chí Vu, tôi sẽ đi tìm hiểu tình hình, sáng mai sẽ đến tìm hai người.”

Cung Chí Hiên đi rồi, Vu Hướng Niệm và Tiểu Kiệt bắt đầu dọn dẹp lại căn phòng. Lúc này, Vu Hướng Niệm mới nhận ra một vấn đề nghiêm trọng. Va li đã bị mang đi, hai cuốn sổ tiết kiệm của cô đều ở trong đó. Giờ trên người cô chỉ còn vài tem phiếu và ít tiền lẻ. Cô và Tiểu Kiệt sắp không thể ở lại nhà khách, sẽ bị đuổi ra ngoài.

Vì đã đắc tội với mấy cô phục vụ, ngay cả nước ấm họ cũng không chịu mang đến. Vu Hướng Niệm và Tiểu Kiệt đành xách phích nước xuống lấy nước sôi. Khi ra đến sân, cô thấy quần áo mình vẫn còn ngâm trong chậu. Trình Cảnh Mặc ngay cả quần áo cũng chưa kịp vắt khô đã bị bắt đi!

Vu Hướng Niệm tưởng tượng lại cảnh Trình Cảnh Mặc bị còng tay đưa đi, từ n.g.ự.c đến sống mũi đều đau nhói, nước mắt tuôn rơi. Cô cố gắng lau khô nước mắt, tự nhủ phải mạnh mẽ. Chỉ cần nghĩ đến việc Trình Cảnh Mặc từ nhỏ đã phải chịu nhiều khổ cực, cuối cùng cũng có được những ngày tháng bình yên, lại bị người khác hãm hại, cô lại không kìm được nỗi buồn. Không biết anh bị bắt đến đâu, anh có an toàn không. Rốt cuộc kẻ nào lại độc ác đến vậy?!

Cùng lúc đó, Trình Cảnh Mặc đang bị còng tay vào một song sắt cao, anh phải nhón chân mới có thể đứng vững trên mặt đất. Hai người đàn ông đứng trước và sau anh, dùng thắt lưng quất mạnh vào người anh.

“Mày có khai thật không!”

***

Xuyên đến thập niên 70: Trêu chọc phó đoàn trưởng "đầu gỗ"

344