Xuyên đến thập niên 70: Trêu chọc phó đoàn trưởng "đầu gỗ"

350

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~5 phút

Nói xong, Lâm Dã vội vàng quay xe đạp, phóng về nhà.

Cô mở cửa, chạy thẳng vào phòng ngủ của Lâm Vận Di. Cánh cửa vừa mở ra, Lâm Dã đã sững sờ.

Tống Thiếu Thuần trong phòng cũng giật mình. Hắn nhanh chóng phản ứng lại, vừa nói “Không phải đi học rồi sao?”, vừa nhét một thứ gì đó vào túi quần.

“Anh, sao anh lại ở trong phòng mẹ? Không phải anh đi ra ngoài rồi sao? Đây không phải là tủ đựng trang sức của mẹ à?”

Liên tiếp ba câu hỏi của Lâm Dã khiến Tống Thiếu Thuần chậm nửa nhịp mới đáp: “Anh tìm chút đồ.”

Lâm Dã càng thêm khó hiểu: “Anh vào phòng mẹ tìm đồ? Hơn nữa, tủ của mẹ bị khóa, sao anh mở được?”

“Lâm Dã!” Tống Thiếu Thuần xấu hổ và giận dữ. “Sao em lắm lời thế? Chẳng lẽ anh lại đi trộm đồ của mẹ à?”

Lâm Dã cũng giận không kém: “Anh trộm đồ của mẹ là anh sai rồi! Anh có chuyện gì giấu chúng em đúng không?”

“Không có!” Tống Thiếu Thuần khóa lại chiếc tủ đựng trang sức, rồi cất nó vào một chiếc tủ sắt khác.

Lâm Dã há hốc mồm. Cô tận mắt thấy Tống Thiếu Thuần rút một sợi dây thép mảnh ra khỏi ổ khóa. Chiếc khóa vẫn còn nguyên vẹn.

Tống Thiếu Thuần cất tất cả đồ vật về chỗ cũ, rồi nói với Lâm Dã: “Tiểu Dã, tin anh! Anh sẽ không làm gì có hại cho bố mẹ. Đừng nói chuyện này cho họ biết nhé.”

Lâm Dã ngập ngừng.

Tống Thiếu Thuần đặt hai tay lên vai cô, dỗ dành: “Tiểu Dã, coi như giúp anh lần này, đừng nói chuyện này ra ngoài nhé?”

Lâm Dã ngây thơ gật đầu.

Lâm Dã cầm áo khoác đuổi đến trạm xe buýt, nhưng Lâm Vận Di đã đi rồi. Cô đoán mẹ đã lên xe buýt.

Lâm Dã đạp xe đến trường, trong lòng đầy mâu thuẫn. Khi tìm thấy Lâm Vận Di đang chuẩn bị vào lớp, cô lại càng thấy mâu thuẫn hơn.

Lâm Vận Di nhận lấy áo khoác, mặc vào, rồi cầm sách giáo khoa đi về phía lớp học. “Nhanh đi học đi, kẻo muộn!”

Lâm Dã gọi với theo, đôi mắt đầy vẻ ndo dự.

Lâm Vận Di quay đầu, nghi hoặc hỏi: “Làm sao vậy?”

“Mẹ, tủ trang sức của mẹ …” Lâm Dã ngập ngừng, rồi nói tiếp: “Mẹ, con muốn xem những món đồ trang sức của mẹ, hôm nay về nhà mẹ cho con xem được không?”

Lâm Vận Di cười: “Được, được, con mau đi học đi!”

Nhìn bóng lưng Lâm Vận Di khuất dần ở cuối hành lang, Lâm Dã thở phào. Cô nghi ngờ Tống Thiếu Thuần đã ăn cắp đồ trang sức của mẹ cô. Cô muốn mượn cớ để mẹ kiểm tra lại xem có thiếu món nào không.

Từ sau khi bắt được Trình Cảnh Mặc, ngày nào Tống Thiếu Thuần cũng đến đơn vị rất sớm để hỏi thăm tình hình thẩm vấn.

Hôm nay, Tống Thiếu Thuần đến muộn. Vừa đi đến cửa phòng thẩm vấn, một người thuộc hạ đã vội vàng đến báo cáo: “Đội trưởng Tống, cục trưởng gọi anh đến gặp.”

Tống Thiếu Thuần cảnh giác: “Cục trưởng có nói là chuyện gì không?”

Thuộc hạ hạ giọng, thì thầm: “Người ở trong là quân nhân!”

Theo quy định, quân nhân đang tại ngũ nếu phạm tội, dù có bị bắt thì cũng phải chuyển giao cho quân đội xử lý. Nhưng hiện tại, họ đã thẩm vấn hắn gần chết. Nếu bên quân đội truy cứu, họ sẽ bị khép vào tội lạm dụng chức quyền.

“Quân nhân?” Tống Thiếu Thuần nheo mắt: “Ai nói? Sao tôi không biết?”

“Vừa nãy cục trưởng đã mắng chửi chúng ta một trận!” Thuộc hạ nói: “Nghe nói là lãnh đạo quân khu đã gọi điện thoại cho ông ấy.”

“ Tôi biết rồi.” Tống Thiếu Thuần quay người đi đến văn phòng cục trưởng.

Cục trưởng đã bớt nóng giận, nói với Tống Thiếu Thuần đang đứng trước mặt: “Đội trưởng Tống, tôi hiểu tâm trạng muốn lập công của các cậu, nhưng các cậu thẩm vấn người cũng phải điều tra rõ thân phận trước chứ!”

Tống Thiếu Thuần cúi đầu, cung kính nói: “Là chúng tôi sơ suất, chưa điều tra rõ thân phận của hắn.”

Cục trưởng nói: “Mau chóng chuyển giao cho quân đội. Xử lý như thế nào là chuyện của họ.” Ông ta lại bồi thêm một câu: “Lúc chuyển giao, nhớ giải thích cho họ một chút, đã thẩm vấn người ta ra nông nỗi này!”

Khi Tống Thiếu Thuần trở lại, thuộc hạ của hắn đã gỡ Trình Cảnh Mặc xuống khỏi song sắt. Chiếc còng tay dính m.á.u tươi và một ít da thịt bị rách. Trình Cảnh Mặc vừa được ăn một chút lương khô và uống một ngụm nước, đang ngồi trên ghế thẩm vấn để lấy lại sức.

Anh đã hai ngày hai đêm không ngủ, không uống một giọt nước, lại còn bị tra hỏi luân phiên. Cơ thể anh đã đến giới hạn. Lúc nãy, khi được thả xuống, bàn chân anh chạm vào sàn nhà, cảm giác bồng bềnh như đang đạp trên mây.

Thuộc hạ thấy Tống Thiếu Thuần trở lại thì rất hiểu chuyện, đồng loạt rời khỏi phòng thẩm vấn.

“Đội trưởng Tống, khi nào chuyển giao?” Một thuộc hạ hỏi.

Tống Thiếu Thuần nhìn Trình Cảnh Mặc đang bất động qua tấm kính, trong mắt hiện lên vẻ tàn nhẫn.

“Nếu đã là quân nhân, thì phải chuyển giao. Nhưng để đảm bảo, quân khu phải đưa ra giấy tờ chứng minh thân phận của hắn. Chuyện này liên quan đến an ninh quốc gia, không thể qua loa được.”

Người thuộc hạ tỏ vẻ khó xử: “Đội trưởng Tống… Cục trưởng đã lệnh giao người rồi, bây giờ lại muốn giấy tờ chứng minh, tôi không dám nói đâu!”

Tống Thiếu Thuần liếc hắn, ánh mắt lạnh lùng: “Có chuyện gì xảy ra, cậu có chịu trách nhiệm không?”

Người thuộc hạ rụt cổ lại, không dám nói gì.

Tống Thiếu Thuần lại nhìn mọi người: “ Tôi đây là đang tranh thủ thời gian cho các cậu. Các cậu đã thẩm vấn người ta ra nông nỗi này, làm sao mà chuyển giao được?”

Mấy thuộc hạ thầm nghĩ: Đây chẳng phải là do anh làm sao?!

“Ngày mai nói với họ chuẩn bị giấy tờ, nhanh nhất cũng phải đến ngày kia mới chuyển giao được. Cứ để hắn nghỉ ngơi một chút, cũng để các cậu khi đưa người đi không bị khó xử.” Tống Thiếu Thuần nói.

Mọi người không dám nói thêm gì nữa.

“Các cậu ra ngoài đi, tôi muốn nói chuyện riêng với hắn.”

Xuyên đến thập niên 70: Trêu chọc phó đoàn trưởng "đầu gỗ"

350