Trình Cảnh Mặc kiên định nói: “ Tôi đồng ý với anh. Tôi sẽ c.h.ế.t để bảo vệ cô ấy! Nhưng trước khi chết, tôi phải biết tình trạng hiện tại của cô ấy!”
“Cô ta à …” Tống Thiếu Thuần đi vòng quanh anh, nói chậm rãi: “Bị tao nhốt trong một căn phòng tối. Tay chân đều bị trói lại, chuột và côn trùng bò khắp người. Cô ta khóc đến xé lòng!”
“Thế còn đứa bé?” Trình Cảnh Mặc lại hỏi.
“Giống vậy thôi. Sợ đến vỡ mật, một người so với một người còn khóc to!” Tống Thiếu Thuần nói: “Mày đừng có hòng câu giờ. Rốt cuộc có ăn hay không?”
Trình Cảnh Mặc dừng lại một chút: “Một câu hỏi cuối cùng. Cô ấy có nói gì không?”
Tống Thiếu Thuần liếc anh: “Thật sự muốn nghe à?”
“Muốn nghe!”
“Cô ta nói, cô ta bị mày liên lụy, cô ta còn trẻ, vừa mới vào đại học, sau này còn có một cuộc đời tươi đẹp.” Tống Thiếu Thuần cười khinh miệt: “Nghe thế còn chưa hiểu ý cô ta sao?”
Trình Cảnh Mặc im lặng.
Lúc này, một thuộc hạ đẩy cửa đi vào. Tống Thiếu Thuần trợn mắt nhìn thuộc hạ: “Ai cho cậu vào?”
“Đội trưởng Tống, có việc gấp.”
Thuộc hạ lấy hết can đảm đi đến trước mặt Tống Thiếu Thuần, ghé tai nói nhỏ: “Đội trưởng Tống, em gái anh đến. Nói có việc tìm anh.”
Sắc mặt Tống Thiếu Thuần thay đổi. Không biết Lâm Dã thật sự có việc, hay đã đoán ra được điều gì.
“Biết rồi, ra ngoài đi.”
Sau khi thuộc hạ đi, Tống Thiếu Thuần nói với giọng điệu lạnh lùng: “Mày tự ăn, hay để tao đút cho mày ?”
Chân Trình Cảnh Mặc bị còng vào ghế thẩm vấn, nhưng tay thì tự do. “Anh nói chuyện phải giữ lời! Nếu anh làm cô ấy bị thương, sau này anh sẽ không sống yên ổn đâu.”
Tống Thiếu Thuần lạnh lùng nhìn chằm chằm anh, không nói lời nào.
Trình Cảnh Mặc từ trong túi áo lấy ra gói thuốc, đổ viên thuốc vào lòng bàn tay. Anh không do dự, cho viên thuốc vào miệng.
Ngay sau đó, đồng tử anh giãn ra, khuôn mặt đau khổ. Thân thể anh run rẩy không kiểm soát. Sau đó, anh gục xuống ghế, từ từ nhắm mắt lại.
Tống Thiếu Thuần hả hê nhìn Trình Cảnh Mặc ở trước mặt hắn đau đớn, giãy giụa, cuối cùng lịm đi. Hắn bước tới kiểm tra hơi thở, rồi ấn một cái lên n.g.ự.c Trình Cảnh Mặc, nở một nụ cười thỏa mãn. Hắn nhặt chiếc túi thuốc màu trắng lên, cất vào túi quần rồi đi ra khỏi phòng thẩm vấn.
“Tiểu Dã, sao em lại đến đây?” Tống Thiếu Thuần bước ra ngoài, vẻ mặt chuyển sang tươi cười khi thấy Lâm Dã.
Nhưng nụ cười của hắn nhanh chóng cứng lại khi nhìn thấy Lâm Vận Di và Vu Hướng Niệm ở chỗ ngoặt.
Cùng lúc đó, Vu Hướng Niệm cũng sững sờ. Cô lại nhìn thấy đôi mắt ấy! Dù lúc này, đôi mắt kia hơi cong lên, nhưng nụ cười không chạm đến đáy mắt, lộ ra vẻ lạnh lẽo và tàn độc. Cô khẳng định, đây chính là đôi mắt cô đã nhìn thấy trong phòng khách sạn đêm đó.
Cung Chí Hiên cũng khựng lại. Đêm đó, hắn đã giao đấu với kẻ áo đen, và hắn cũng đã nhìn rõ đôi mắt ấy.
Tống Thiếu Thuần nhanh chóng lấy lại vẻ bình tĩnh, cười bước tới, như thể hoàn toàn không quen biết Vu Hướng Niệm.
“Mẹ, mẹ có việc cứ gọi điện thoại là được rồi, sao lại tự mình đến đây thế này?”
Vu Hướng Niệm nhìn Tống Thiếu Thuần đang bước tới, cảm giác như đang nhìn một con rắn độc đen ngòm, ngóc đầu, thè lưỡi bò về phía mình. Sợ hãi lùi lại hai bước, cô được Cung Chí Hiên giữ chặt vai.
“Đồng chí Vu!” Cung Chí Hiên chỉ gọi một tiếng thật trầm, nhưng cả hai đều hiểu ý. Đừng sợ, phải bình tĩnh, tùy cơ ứng biến! Vu Hướng Niệm véo mạnh vào lòng bàn tay để trấn tĩnh lại.
Lâm Vận Di không đợi được nữa, bà lập tức đi tới: “Thiếu Thuần, có phải các con đã bắt một người tên là Trình Cảnh Mặc không? Mau dẫn mẹ đi gặp thằng bé!”
Tống Thiếu Thuần nhíu mày, cố tình suy nghĩ một lát: “Hình như có một người như vậy. Nhưng mẹ à, những tội phạm này không phải muốn gặp là được đâu, còn phải trải qua nhiều thủ tục phê duyệt nữa.”
Lâm Vận Di chỉ muốn nhìn thấy Trình Cảnh Mặc nhanh nhất, đâu chịu nghe hắn vòng vo: “Thiếu Thuần, con mau dẫn mẹ đi gặp nó ngay!”
Thấy Tống Thiếu Thuần còn chần chừ, Lâm Vận Di nói tiếp: “Nếu con khó xử, vậy thì dẫn mẹ đi gặp cục trưởng Khuông, mẹ sẽ nói chuyện với ông ấy!”
“Mẹ là mẹ của con, mẹ bảo làm gì mà chả được. Chỉ là gặp một tên tội phạm thôi mà, con sẽ dẫn mẹ đi.”
Tống Thiếu Thuần đỡ Lâm Vận Di đi về phía phòng thẩm vấn, hắn quay đầu lại, nhìn Vu Hướng Niệm. Ánh mắt đó khiến Vu Hướng Niệm có cảm giác như bị rắn độc siết chặt, một luồng khí lạnh lẽo quấn lấy cô.
Cả nhóm đi đến trước cửa phòng thẩm vấn, cấp dưới thắc mắc: “Đội trưởng Tống, đây là...?”
Tống Thiếu Thuần ra lệnh: “Mở cửa, mẹ tôi muốn xem tên tội phạm kia.”
Cánh cửa phòng thẩm vấn từ từ mở ra, một mùi tanh nồng nặc sộc thẳng vào mũi. Vu Hướng Niệm che miệng, nôn khan vài cái.
Cô vừa nhìn vào đã thấy Trình Cảnh Mặc đang ngã nghiêng trên ghế thẩm vấn, toàn thân đầy những vết m.á.u khô. Trong khoảnh khắc ấy, cô cứ ngỡ mình đang bị hoa mắt.
Sáng ngày chia tay, anh vẫn còn mặc chiếc áo sơ mi trắng thẳng thớm, quần tây đen, đứng thẳng tắp dưới gốc cây ngân hạnh, khuôn mặt tuấn tú mỉm cười chào tạm biệt cô. Vậy mà chỉ ba ngày không gặp, cô đã không còn nhận ra anh nữa. Ngoài mái tóc ngắn đến mức có thể nhìn thấy da đầu, mọi thứ trên người anh đều đã thay đổi. Đâu đâu cũng là những vết m.á.u đen sẫm, quần áo rách nát. Ngay cả gương mặt, Vu Hướng Niệm cũng khó lòng nhận ra, bởi vì đầy rẫy vết thương, hoàn toàn biến dạng.
Anh dựa nghiêng trên ghế, bất động, dường như đã chết. Mọi người đứng ở cửa đều sững sờ.
Cấp dưới của Tống Thiếu Thuần vội vàng chạy vào, kiểm tra hơi thở của anh. “Đội trưởng Tống, tên tội phạm đã c.h.ế.t rồi!”