Khi Hồ Trân Trân tỉnh giấc, cô thấy mình đang nhắm mắt tựa lưng vào ghế.
Hàng mi như bị dán chặt, cô phải mất rất nhiều sức mới có thể mở mắt ra. Cô khẽ chạm lên sống mũi, trái tim vẫn đập thình thịch, cơn sợ hãi từ vụ tai nạn xe hơi vừa rồi vẫn còn ám ảnh.
"Cô ta làm sao thế? Chẳng phải mới quen Giang Hoa có một tuần thôi sao? Yêu đương đến mức này luôn à?"
Hồ Trân Trân cụp mắt, nghe thấy tiếng người phụ nữ ngồi đối diện xì xào.
"Chà, mới nhận giấy kết hôn đã thành góa phụ, mà lại là người "khắc chồng" nữa chứ! Nếu là tôi thì đã chẳng dám ló mặt ở nhà tang lễ rồi, cô ta ngồi đây rõ ràng là diễn kịch cho thiên hạ xem thôi!"
Những lời này khiến Hồ Trân Trân giật thót.
Đây không phải là cốt truyện trong cuốn tiểu thuyết cô đọc tối qua sao? Chẳng lẽ cô thật sự xuyên sách rồi? Cuốn "Ảnh đế toàn năng" tối qua quả thực rất đặc sắc, đến mức cô – Hồ Trân Trân – còn trùng tên với mẹ kế của nam chính, và lúc đó cô vẫn còn đùa giỡn ở khu vực bình luận, tuyên bố phải đọc thuộc lòng hết cốt truyện để đề phòng xuyên không.
Nào ngờ, sáng nay vì thiếu ngủ mà cô gặp tai nạn, vừa mở mắt đã thấy mình ở đây.
A a a, sao lại cố tình xuyên vào đúng lúc này cơ chứ! Cô sắp nhận được cả triệu bạc rồi! Điều này làm Hồ Trân Trân khó chịu cực kỳ. Cô là một con người yêu tiền, giấc mơ cả đời là trở thành triệu phú. Đã rất vất vả mới chạm tay tới hiện thực, giờ lại đột ngột xuyên qua thế này, sao mà không bực cho được?
May mắn là cô có khả năng điều chỉnh cảm xúc rất tốt, nhanh chóng trấn an bản thân.
Được sống thêm lần nữa cũng chẳng tồi. Ước mơ kiếp trước chưa hoàn thành thì kiếp này lại tiếp tục thôi!
Cô rút điện thoại ra, mở camera trước rồi tự tin 'tách' một tấm.
Tuyệt vời, là một mỹ nhân! Thế này thì kiếm tiền dễ ợt rồi!
Ting ting ting ting! Đã phát hiện ký chủ! Hệ thống đã được kích hoạt!
Hồ Trân Trân căng thẳng, giật b.ắ.n mình vì tiếng nhạc lạ. Cô đưa mắt nhìn quanh những người khác, nhận ra chỉ mình cô nghe thấy âm thanh đó.
Người phụ nữ đối diện thỉnh thoảng lại liếc nhìn cô chằm chằm. Thấy Hồ Trân Trân khẽ run, bà ta cười khẩy nói với người bên cạnh: "Nhìn cô ta xem, trời nóng thế này mà cứ run cầm cập, không biết lại tưởng chúng ta bắt nạt cô ta đấy."
"Chắc là giả bộ thôi. Một người có thể kết hôn với Giang Hoa thì sao có thể đơn giản như vậy được chứ."
Sự chua chát, ghen tị lộ liễu trong giọng điệu của hai người khiến những vị khách viếng tang khác không khỏi nhíu mày. Tuy nhiên, vì Hồ Trân Trân là nữ chủ nhân của gia đình, họ cũng không tiện nói gì.
Những lời lẽ cay nghiệt đó cũng nhắc nhở Hồ Trân Trân.
Đây là một thế giới khác, và cái kết của cô trong nguyên tác cũng chẳng tốt đẹp gì. Cô vừa trải qua tai nạn xe cộ một lần, tuyệt nhiên không muốn nếm trải cảm giác đó lần thứ hai.
Hệ thống 65212 xin được phục vụ ngài. Vui lòng hoàn thành nhiệm vụ tân thủ để mở khóa toàn bộ chức năng.
Hồ Trân Trân mở to mắt. Đôi đồng tử đen láy được nước mắt gột rửa, trông càng thêm long lanh rạng rỡ.
Đã có "bàn tay vàng" trợ giúp, chuyện này không thể bỏ qua được!
Người phụ nữ lên tiếng trước giật mình vì cô đột ngột mở mắt. Sau đó, bà ta lại càng thêm ghen tị, tiếp tục bĩu môi: "Sau này thế nào cũng có kịch hay để xem. Tuổi trẻ mà đã thành góa phụ, lại còn phải nuôi con riêng cho người ta nữa chứ. Không biết sau này liệu còn có thể tái hôn được không?". Giọng điệu bà ta tràn ngập sự ác độc không che giấu: "Chưa kể, có khi lại phải gả cho một ông góa vợ nào đó thì sao."
Người bên cạnh hào hứng thì thầm: "Góa vợ với góa chồng, đúng là trời sinh một cặp đó nha."