Mời quý độc giả vào bên dưới
để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
Hành động này khiến Trần Khai giật mình, vội vàng chạy đến đỡ bà vì sợ bà ngã.
Hồ Trân Trân cũng hoảng hốt đáp: "Bà cứ yên tâm, hiện tại bọn họ đều đã bị tóm gọn, sẽ không thể ra tay hãm hại người khác được nữa."
Viện trưởng Lâu cả đời làm người tốt bụng, nghe được những lời này của Hồ Trân Trân, bà không ngừng vui mừng.
"Được vậy thì tốt quá rồi. Ai đã báo cáo chuyện này vậy? Thật lòng phải cảm ơn người đó rất nhiều."
Quá trình báo cáo diễn ra rất nhanh gọn, Hồ Trân Trân đã trực tiếp cử người đi phá dỡ bệnh viện.
Cô khẽ chột dạ gãi má, chọn cách nói giảm nói tránh cho những gì mình đã làm.
“Khu đất đó ngẫu nhiên lại là của tôi. Tôi không thể chấp nhận được cách họ vận hành ở đó nên đã tự bỏ tiền ra xây dựng một bệnh viện khác.”
Nghe tin về bệnh viện mới sắp được xây dựng, viện trưởng Lâu lập tức bừng nở nụ cười. Bà nắm c.h.ặ.t t.a.y Hồ Trân Trân, thoáng chốc quên đi sự giữ kẽ ban nãy, không tiếc lời ngợi khen cô: " Đúng là một cô gái ngoan, thật ngoan quá!"
Giang Thầm vẫn luôn dõi theo người bà nội gầy yếu này, thấy bà cụ cười, cậu bé cũng giơ tay lên, hào hứng nói: "Con cũng giúp mẹ ạ!" Viện trưởng Lâu vốn rất yêu trẻ con, vừa nghe cậu bé nói, bà liền đáp lời: "Phải rồi, phải rồi, con cũng là một đứa trẻ ngoan, thật đáng yêu quá đi!"
Hồ Trân Trân làm điều này xuất phát từ lòng tốt thuần túy, nhưng khi những lời khen thật lòng vang lên bên tai, cô lại cảm thấy ngượng ngùng.
"Chờ bệnh viện xây xong, sau này bà có thể đến đó khám và mua thuốc." Nghĩ đến tính cách của viện trưởng Lâu, Hồ Trân Trân bổ sung thêm: "Giá cả rất phải chăng!"
Hai chữ " phải chăng" ấy ẩn chứa nhiều điều hơn thế.
Viện trưởng Lâu không kìm được lòng mà hỏi Hồ Trân Trân: "Mọi người đến mua thuốc đều được giá rẻ hay chỉ riêng tôi mới được ưu đãi?"
Hồ Trân Trân từng trải qua cảnh nghèo túng, thấu hiểu tận cùng nỗi khổ của sự thiếu thốn.
Vừa nghe lời này, cô liền hiểu thấu tấm lòng của viện trưởng Lâu.
Trần Khai hơi bất an, định xen ngang câu chuyện.
Hồ Trân Trân ngăn anh lại, ngẩng đầu nhìn thẳng vào vị viện trưởng cả đời làm việc thiện, cống hiến. Cô đã đưa ra quyết định trong vài giây ngắn ngủi.
"Bà đừng lo lắng, mọi người đều được giá ưu đãi."
Một câu nói này quả thật đáng giá ngàn vàng.
Nó đủ để làm viện trưởng Lâu mỉm cười mãn nguyện.
Bà ấy nắm c.h.ặ.t t.a.y Hồ Trân Trân không muốn buông ra: "Cả đời tôi đã gặp không ít người giàu có tâm địa thiện lương. Nhưng ngay từ cái nhìn đầu tiên thấy cô Hồ, tôi biết cô chắc chắn là một người tốt bụng."
Bà ấy cam đoan với Hồ Trân Trân: "Cô cứ yên tâm chi tiền. Tôi cam đoan sẽ không để đồng tiền cô bỏ ra bị lãng phí đâu. Tôi sẽ đảm bảo tấm lòng nhân ái của cô sẽ được lan tỏa đến mọi người."
Nhiều người bỏ tiền làm từ thiện cốt để được tiếng tăm.
Hồ Trân Trân thì chẳng mấy bận tâm đến điều đó. Đúng lúc cô định tìm cách thoái lui, Tiểu Kim đột nhiên nhảy ra: [Ting! Kích hoạt nhiệm vụ mới: Trở thành người mẹ hào phóng nhất thành phố S!]
Hồ Trân Trân vừa hoàn thành nhiệm vụ thứ hai của nhiệm vụ chính, cô không ngờ nhiệm vụ thứ ba lại kích hoạt nhanh đến vậy.
Những lời cô định nói nghẹn ứ trong cổ họng, không sao thốt nên lời.
“Vậy tôi đành phải nhờ cậy bà vậy.” Cuối cùng, Hồ Trân Trân mỉm cười, cảm ơn viện trưởng Lâu.
Viện trưởng Lâu không hề thấy điều này có gì không ổn, mà lại càng mừng rỡ hơn.
Bà ấy không sợ Hồ Trân Trân coi trọng danh tiếng, chỉ sợ cô hoàn toàn không màng gì cả. Bởi lẽ, chỉ người để tâm đến danh lợi mới tính toán chi phí và có động lực để duy trì việc từ thiện lâu dài. Ngược lại, người không màng danh lợi, lòng tốt dễ bùng lên thì cũng dễ lụi tàn.
Có thêm một bệnh viện ở khu Tây Hoa thì thật sự quá tuyệt vời.
Việc thuốc men ở bệnh viện có giá cả phải chăng chính là điều tuyệt vời nhất trong mọi điều tuyệt vời. Viện trưởng Lâu muốn cố gắng bảo vệ điều tốt đẹp này và giúp nó tồn tại bền vững hơn.
Trịnh Hưng đã theo dõi Tô Hồng một thời gian dài, hắn nhận ra sau khi gặp người đàn ông lạ mặt kia, cô ấy dường như mất hứng thú với việc mua sắm lặt vặt.
Cô ấy chỉ ghé một quầy hàng trong chợ, mua vội vài thứ rồi trở về nhà.
Ngay khi thấy cô rời khỏi chợ, Trịnh Hưng liền chuyển mục tiêu, bắt đầu bám theo người đàn ông lạ mặt đó.
Sau cuộc gặp Tô Hồng, người đàn ông không thể giấu nổi nụ cười mãn nguyện trên môi. Anh ta rảo bước đến một góc phố vắng vẻ hơn, tiến đến gần một cây ATM của ngân hàng.
Trịnh Hưng nghĩ người kia sẽ gửi tiền, nhưng khi nhìn qua tấm kính, anh thấy đôi chân của người đàn ông đang quay lưng về phía máy. Trông anh ta không giống đang giao dịch chút nào.
Trịnh Hưng nhanh chóng tìm một vị trí thuận lợi, đủ để anh nhìn rõ mọi động tĩnh bên trong.
“Chậc, thằng cha này đang vui đến phát điên rồi đây.”
Người đàn ông kia chẳng làm gì khác ngoài việc đếm đi đếm lại cọc tiền trong máy ngân hàng tự động.
Thấy phản ứng của Tô Hồng hình như có chuyện gì đó xảy ra, nhưng người đàn ông này lại tỏ ra vui vẻ đến thế, chẳng hề có chút buồn bã nào.
Tình huống này không giống một cặp tình nhân đang yêu đương, mà cứ như một kẻ lừa đảo chuyên nghiệp.
Trịnh Hưng ghim chặt ánh mắt vào nụ cười đó của hắn.
Anh cũng giả vờ định rút tiền, ung dung đứng xếp hàng ngay trước cửa quầy giao dịch của ngân hàng tự động.
"Anh gì ơi, làm ơn nhanh lên chút được không? Tôi đang vội quá!"
Anh nhẹ nhàng gõ vào cửa thúc giục.
"Giục tôi cái gì mà giục? Ăn cướp à!" Người đàn ông bên trong cáu kỉnh chửi bới, mạnh tay mở cửa bước ra.
Trịnh Hưng nhanh chóng làm ra vẻ yếu thế, cúi đầu xin lỗi hắn.
Hai túi quần của người đàn ông phồng lên, hắn đưa tay che lại, sợ bị người khác để ý, cũng không muốn dây dưa với Trịnh Hưng: "Thôi được rồi, lần sau nhớ chú ý."
Khi họ lướt qua nhau, ngón tay Trịnh Hưng nhẹ nhàng chạm vào túi sau của người đàn ông.
Anh ta đã bất cẩn nhét mảnh giấy trắng vào túi quần.
Xem ra đó chính là thứ hắn ta vừa đưa cho Tô Hồng xem.
Trịnh Hưng không phải dân chuyên nghiệp, chưa từng làm loại chuyện này bao giờ, nên khi rút mảnh giấy ra, người đàn ông khó tránh khỏi cảm giác có gì đó không ổn.