Mời Quý độc giả vào bên dưới
để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
Việc xây dựng bệnh viện mới được tạm giao cho Dương Lâm.
Trịnh Hưng cũng đã lấy thành công chiếc xe RV từ tay Hồ Trân Trân.
Tuy nhiên, chiếc xe này lại có chút kỳ lạ, ban đầu, Trịnh Hưng còn chê màu sơn bên ngoài xe quá xấu xí, định mang đến tiệm của Siêu Tử để sơn lại màu khác.
Nhưng sau khi nhận được chiếc xe RV này, anh lại bất ngờ thấy cách phối màu này trông lại hài hòa và vừa mắt lạ thường.
Bây giờ anh ta cũng không còn là kẻ lang thang thất nghiệp, chỉ biết nhận những công việc vặt vãnh như trước kia nữa.
Trịnh Hưng đã nhận nhiệm vụ mà Hồ Trân Trân giao phó, nhanh chóng hỗ trợ cảnh sát thu thập chứng cứ về những hoạt động phi pháp tại bệnh viện Điền Bồ, để rồi tóm gọn cả đám bác sĩ giả mạo này.
Mấy tên bác sĩ giả này bị dọa sợ đến mức không dám rời khỏi đó, ngày ngày vẫn nai lưng dọn dẹp nhà vệ sinh trên đường Trung Tâm. Có lẽ họ vẫn còn ngây thơ nghĩ mình sẽ thoát, chứ đâu biết đang đợi họ là song sắt nhà giam tập thể.
Việc Trịnh Hưng cần làm là thu thập tất cả chứng cứ rồi kịp thời giao nộp cho Cục Cảnh Sát trước khi bị chúng phát hiện.
Hồ Trân Trân chỉ đến đó một ngày, vậy mà phố Tây Kinh Môn đã bừng lên sức sống mới chỉ sau một ngày cô đặt chân đến.
Một khu bệnh viện mới đang được ráo riết xây dựng.
Riêng dự án này thôi đã tạo ra bao công ăn việc làm, giúp hàng trăm gia đình có cuộc sống ổn định.
Với sự tích cực quảng bá của Viện trưởng Lâu, gần như toàn bộ khu Tây Hoa đều đã biết bệnh viện này sẽ áp dụng chính sách ưu đãi đặc biệt cho người già, phụ nữ và người tàn tật.
Trước khi Hồ Trân Trân kịp hay biết, tên tuổi cô đã vang vọng khắp khu Tây Hoa.
Người dân luôn là những người thiết thực nhất.
Ai đối xử tốt với họ, họ sẽ khắc ghi và truyền tai nhau.
Thế nên, Hồ Trân Trân được người dân khu Tây Hoa nhắc đến với một cái tên đặc biệt, không phải Hồ tổng, không phải phú bà giàu sụ hay cha mẹ tái thế...
Mà thân thiết gọi cô như người thân trong nhà.
Họ gọi cô là Trân Trân.
Trẻ em gọi cô là chị Trân Trân, người trung niên trìu mến gọi cô là cô Trân Trân, còn những người lớn tuổi hơn thì cứ gọi thẳng Trân Trân.
Nhưng giờ đây, Trân Trân lại đang đối mặt với một rắc rối nan giải khác...
Đó là, không đủ tiền chi tiêu.
Lâu đài Chó sắp hoàn thiện, ngoài tiền lương công nhân và các khoản chi phí phát sinh, chi phí truyền thông sắp tới cũng sẽ là một con số không nhỏ.
Cô dẫn Giang Thầm đến phố Tây Kinh Môn, vốn là để dành thời gian hoàn thành nhiệm vụ phụ tuyến mẫu tử. Nếu mọi thứ suôn sẻ, cô tin sẽ không phải lo lắng về tiền bạc.
Nhưng rồi sự việc tại bệnh viện Điền Bồ lại ập đến một cách bất ngờ.
Ngoài Lâu Đài Chó, còn vô số hạng mục khác đang chờ xử lý, khiến tình hình tài chính của Hồ Trân Trân đang khá eo hẹp.
[Tiểu Kim, mi không phải là hệ thống rải tiền siêu cấp hào phóng đó sao? Thế mà tiền của ta vẫn không đủ thế này là sao chứ?]
Hồ Trân Trân nằm vật ra giường, khẽ thở dài thườn thượt.
Cô chỉ thuận miệng than thở vậy thôi, vốn dĩ không hề mong đợi một câu trả lời.
Nhưng ngoài dự liệu của cô, Tiểu Kim thật sự đã đưa ra một lý do.
[Bởi vì nhiệm vụ phụ tuyến mẫu tử của ký chủ chưa hề hoàn thành giai đoạn đầu!]
Hả? Chuyện này lại còn tính theo giai đoạn à?
Đây là lần đầu tiên Hồ Trân Trân để ý đến chuyện này. Trước giờ cô vẫn luôn nghĩ nhiệm vụ mẫu tử là các nhiệm vụ nhỏ độc lập, chứ chưa từng thấy chúng có sự liên kết với nhau.
Nghe Tiểu Kim nói xong, cô vội vã mở danh sách nhiệm vụ đã hoàn thành ra xem xét.
[Đã hoàn thành: Hai mẹ con tâm sự với nhau.]
[Đã hoàn thành: Khiến con trai cực kỳ vui vẻ.]
[Đã hoàn thành: Đưa con trai đi du lịch.]
[Đã hoàn thành: Được con trai giới thiệu cho bạn bè.]
……
Tuy nội dung hoàn toàn khác nhau, nhưng những nhiệm vụ này đều xoay quanh hai người Hồ Trân Trân và Giang Thầm.
Trọng tâm của chuỗi nhiệm vụ này chính là gia đình nhỏ do cô và Giang Thầm tạo thành.
Khác với những nhiệm vụ chính rõ ràng, nhiệm vụ phụ tuyến mẫu tử này giống như những nhiệm vụ hàng ngày trong các trò chơi trực tuyến, tiếp nối không ngừng nghỉ.
Càng về sau, chúng sẽ càng phức tạp và đòi hỏi nhiều hơn.
Hồ Trân Trân chấn chỉnh lại tinh thần, chuẩn bị xem xét kỹ lưỡng hệ thống.
Cô vỗ nhẹ vào má, rồi liếc nhìn nhiệm vụ phụ tuyến mẫu tử đang trong giai đoạn thực hiện.
[Cùng Giang Thầm nuôi một thú cưng.]
Nhiệm vụ đơn giản đến thế, nếu Hồ Trân Trân muốn tìm kẽ hở, cô hoàn toàn có thể hoàn thành ngay lập tức.
Suy cho cùng, cô và Giang Thầm cũng đã mua vài chú cá cảnh rồi, chúng vẫn đang bơi lội trong chiếc bể tạm bợ. Ý định làm một bể cá lớn hơn vẫn còn đó, Hồ Trân Trân chưa có thời gian để hoàn thành việc này.
Nhưng theo suy nghĩ của Hồ Trân Trân, những con cá cảnh nhỏ ấy không thể xem là thú cưng đúng nghĩa. Nếu thật sự muốn nuôi một người bạn bốn chân, ít nhất cũng phải là loài có thể tương tác với mình. Cô muốn hoàn thành vài hoạt động mẹ con trước khi Lâu Đài Chó chính thức đi vào hoạt động. Dứt khoát đứng dậy, thay một bộ đồ tươm tất, chuẩn bị đợi Giang Thầm tan học, sau đó sẽ cùng cậu đến cửa hàng thú cưng.
Tầng cao nhất của trung tâm thương mại Vạn Phúc đã được xây dựng xong.
Với tư cách là một trong những nhà đầu tư, Phùng đổng có đủ tư cách để vào trước, tự mình kiểm tra dự án Lâu Đài Chó sau khi hoàn thiện.
Ban đầu, ông ta vốn không hề muốn rót vốn vào hạng mục này.
Tiếc rằng những bậc trưởng bối trong nhà lại quá cố chấp, kiên quyết khẳng định cô Hồ là một đại gia giàu có đến từ phương Nam, nhất định phải giữ mối quan hệ tốt với cô ấy, để sau này dễ bề làm ăn.
Phùng đổng khịt mũi coi thường những lời nói đó, nhưng ý kiến của ông ta rõ ràng không có trọng lượng. Sau khi bị ông cụ trong nhà "dạy dỗ" bằng hai gậy, ông ta đành chán nản đi xin lỗi hội đồng quản trị, bị buộc phải chấp nhận đầu tư một phần vào Lâu Đài Chó.