Hồ Trân Trân không rõ Phùng Đổng đang toan tính điều gì.
Hai ngày nay, cô chỉ chăm chú nghiên cứu về những nhiệm vụ dành cho mẹ và con.
Vào ngày đi mua chó mèo, Hồ Trân Trân còn cùng Tiểu Thầm trang hoàng lại chiếc bể cá đã lâu không đụng đến. Cô muốn cho Tiểu Thầm trải nghiệm tự tay tạo ra một cảnh quan nhân tạo là như thế nào. Chiếc bể cá rất lớn, lớn đến mức Giang Thầm có thể nằm gọn trong đó, tựa như một bồn tắm mini.
Đầu tiên phải lót một lớp cát sỏi đã qua xử lý, rồi cẩn thận trồng những cây thủy sinh đã được chuẩn bị sẵn. Thêm một ít gỗ mục và những tảng đá lớn để tạo thành cảnh quan. Sau khi hoàn tất những công đoạn này, chiếc bể cá dần thành hình.
Không chỉ Giang Thầm là lần đầu tiên làm chuyện này, mà ngay cả Hồ Trân Trân cũng thế. Cô chỉ từng nhìn thấy chứ chưa bao giờ bắt tay vào làm. Mãi cho đến khi bắt đầu, cả hai mới vỡ lẽ ra rằng mọi chuyện không hề đơn giản như họ tưởng.
Giang Thầm thả cây bèo lá tròn màu đỏ vào trong nước, rồi ngơ ngác ngẩng đầu hỏi cô: "Mẹ ơi, thế này có đúng không ạ?"
"Chắc là đúng rồi..." Hồ Trân Trân vừa lo lắng vừa khởi động máy bơm nước. Thấy những cây bèo vừa trồng không bị nổi lên, cô mới thở phào nhẹ nhõm.
Hồ Trân Trân cẩn thận thả cá vào bể. Những chú cá nhỏ đã bắt đầu tung tăng bơi lượn trong làn nước trong vắt.
"Tiểu Thầm, mau bật đèn lên!"
Giang Thầm với vẻ mong đợi, vươn tay nhấn công tắc đèn. Khi đèn trên đỉnh bể cá sáng lên, cả chiếc bể cá như biến thành một thế giới huyền ảo. Ngay cả cảnh quan lộn xộn mà hai mẹ con trang trí cũng toát lên vẻ tinh tế, cao cấp đến không ngờ.
"Đẹp quá!"
Giang Thầm ngồi xổm ở mép bể cá, áp năm ngón tay nhỏ xíu lên mặt kính bể.
[Chúc mừng ký chủ hoàn thành nhiệm vụ mẹ con: Mang đến cho Giang Thầm cảm giác thành tựu!]
Trứng Vàng Nhỏ đã bị Hồ Trân Trân nhắc nhở mấy bận, giờ đây không còn tung pháo hoa màu mè nữa. Thay vào đó là một cách chúc mừng độc đáo và dễ thương hơn: vẽ những khuôn mặt cười ngộ nghĩnh trên giao diện hệ thống của Hồ Trân Trân.
Khi Hồ Trân Trân lần đầu tiên nhìn thấy nó, cô lặng lẽ một phút, rồi mới hỏi Tiểu Kim:
[Hệ thống có thể tham gia các lớp học thêm được không? Tao sẽ đăng ký cho mày một lớp học vẽ.]
Câu nói này đã khơi dậy tinh thần học hỏi và ý chí "chiến đấu" của Tiểu Kim. Kể từ ngày đó, Trứng Vàng Nhỏ mỗi ngày đều miệt mài cầm bảng vẽ, rèn luyện kỹ năng hội họa của mình trong hệ thống.
Về phần tiến độ...
Hmm...
Hồ Trân Trân liếc qua hình ảnh người đàn ông đang cười toe toét mà Tiểu Kim vẽ nguệch ngoạc trên thanh nhiệm vụ. Trình độ hội họa của nó... quả nhiên chẳng tiến bộ chút nào.
[]
Cô khôn ngoan không nhắc đến chuyện hội họa. [Tại sao nhiệm vụ mẹ con mới chưa công bố?]
Trứng Vàng Nhỏ lắc đầu, vẻ mặt như thể " sao bây giờ cô mới hỏi vậy?".
[Vì ký chủ đã hoàn thành giai đoạn một của nhiệm vụ mẹ con, và từ hôm nay, cô sẽ chính thức bước vào giai đoạn hai!]
Đôi mắt Hồ Trân Trân sáng lên. Khoảnh khắc này đã khiến cô mong chờ biết bao lâu nay.
[Nhiệm vụ giai đoạn hai đâu?]
[Ký chủ cứ bình tĩnh], Tiểu Kim vỗ tay theo nghi thức. Giao diện hệ thống trong nháy mắt đổi sang một diện mạo mới.
[Nhiệm vụ mẹ con: giúp Giang Thầm gây ấn tượng với mọi người trong hoạt động lớp.]
Quả nhiên không ngoài dự đoán, nhiệm vụ ở giai đoạn hai đã trở nên khó nhằn hơn rất nhiều.
Hồ Trân Trân liếc nhìn số tiền thưởng bên dưới, nghiến răng ken két.
Chỉ là gây ấn tượng với các bạn học thôi mà, Tiểu Thầm nhất định sẽ làm được! Quyết tâm, quyết tâm, quyết tâm!
Chỉ có điều, Hồ Trân Trân hoàn toàn mù tịt về hoạt động lớp sắp tới. Đơn giản vì dạo này lớp của Giang Thầm chẳng có bất kỳ hoạt động nào cả.
Phần thưởng 100 triệu dù ở ngay trước mắt, nhưng vì những lý do khách quan, Hồ Trân Trân đành tạm gác lại ý định cũ, tìm một hướng đi khác.
Lâu Đài Chó đã hoàn thành.
Công tác quảng bá và ra mắt đáng lẽ phải triển khai từ sớm, nhưng sau nhiều ngày chần chừ, Hồ Trân Trân nhận ra mình không thể trì hoãn thêm nữa.
Cũng may, cô đã tìm ra được một kế hoạch quảng bá ưng ý.
Nói gì thì nói, quảng bá có vô vàn cách, cả tốn kém lẫn miễn phí.
Thậm chí, đôi lúc hiệu quả của hình thức quảng bá miễn phí còn vượt trội hơn cả những chiến dịch tốn kém.
Hồ Trân Trân khẽ vuốt ve Rilla, bộ lông mượt mà lướt nhẹ dưới những ngón tay cô. Chú mèo lim dim mắt, cất tiếng kêu "meo meo" nghe thật nũng nịu.
Trước vẻ đáng yêu khó cưỡng ấy, Hồ Trân Trân thích thú lật ngửa Rilla, bắt đầu "công cuộc" xoa nắn cái bụng mềm mại của chú.
Tiếng động đáng yêu này ngay lập tức thu hút sự chú ý của Vượng Tài. Chú chó nhanh nhẹn tiến tới, vẫy đuôi rối rít, cọ đầu vào tay cô chủ đòi vuốt ve rồi khéo léo nhảy lên ghế sofa.
Hồ Trân Trân bật cười, cũng không quên vuốt ve bộ lông ngắn mềm mượt của Vượng Tài.
Tên của chú mèo Rilla là do Giang Thầm đặt. Vào đêm cậu mang hai "thành viên" mới này về, Hồ Trân Trân đã kể cho Tiểu Thầm nghe câu chuyện cổ tích về cô bé Lọ Lem, và cái tên Rilla cũng từ đó mà ra.
Lấy hai âm tiết cuối trong Cinderella, vậy là có Rilla.
So với cái tên Rilla dễ thương, ngọt ngào kia, tên của Vượng Tài có vẻ được đặt một cách qua loa hơn hẳn.
Giang Thầm đã nhường lại quyền đặt tên cho chú chó cho mẹ mình.
Hồ Trân Trân không suy nghĩ nhiều, chỉ mất vỏn vẹn hai giây để quyết định.
Vượng Tài, với mong ước về sự giàu sang, phú quý.
Cái tên này không chỉ gửi gắm mong muốn giản dị của Hồ Trân Trân, mà còn ẩn chứa niềm tin về phong thủy, tài lộc mà người Á Đông vẫn luôn truyền lại qua bao thế hệ.