Trưởng ban Mã tin chắc Hồ Trân Trân là một con cừu béo bở, nên tiện thể muốn vặt thêm chút lông.
“Có cơ hội nhất định tôi sẽ ghé qua,” Hồ Trân Trân mỉm cười nói, “ Nhưng hôm nay thì e rằng không được rồi, tôi phải nhanh chóng đến tham gia buổi đấu giá từ thiện gây quỹ cho bảo tàng, nên thực sự không còn thời gian.”
Buổi đấu giá từ thiện gây quỹ cho bảo tàng ư? Trưởng ban Mã vừa nghe xong, ánh mắt liền lóe lên, tâm trí lập tức thay đổi. Đây đúng là một cơ hội tốt.
Bảo tàng ở thành phố S là một biểu tượng, kế hoạch cải tạo đã được đệ trình từ 5 năm trước. Sau một thời gian dài trì hoãn, cuối cùng nó đã được phê duyệt trong năm nay. Nhưng chỉ được cấp một nửa kinh phí. Nếu buổi đấu giá từ thiện này có thể quyên góp đủ số tiền còn thiếu cho bảo tàng, thì việc cải tạo có thể khởi công trước mùa thu, và hoàn tất ngay trước mùa du lịch đông. Nếu bảo tàng này được trùng tu và mang những nét đặc sắc riêng, hoàn toàn có thể thu hút một lượng lớn du khách. Khi du khách tìm đến, nền kinh tế địa phương cũng sẽ khởi sắc theo.
Trong lòng Trưởng ban Mã mừng thầm khôn xiết, nhưng bề ngoài vẫn giữ vẻ mặt lạnh nhạt, trầm ổn: "Vậy tôi sẽ không làm chậm trễ thời gian quý báu của Hồ tổng nữa. Buổi đấu giá từ thiện chắc chắn quan trọng hơn."
Nghe câu trả lời từ Trưởng ban Mã, Hồ Trân Trân mỉm cười nói: " Tôi nghe nói sau khi bảo tàng được trùng tu, các ấn phẩm quảng bá du lịch của thành phố S cũng sẽ được làm mới, cập nhật toàn bộ những thông tin du lịch hấp dẫn nhất."
" Đúng thế." Trưởng ban Mã gật đầu khẳng định. Trong đầu ông ta lờ mờ hình dung ra được mục đích của Hồ Trân Trân.
Quả nhiên, Hồ Trân Trân lấy ra một tập tài liệu dày cộp, đẩy nhẹ qua trước mặt ông ta. "Trưởng ban Mã nghĩ sao nếu Lâu Đài Chó có thể được quảng bá như một công viên giải trí độc đáo, mang tính biểu tượng ở thành phố S?"
Trưởng ban Mã nghe Hồ Trân Trân nhắc đến "thiên đường trẻ em" thì theo phản xạ định lập tức bác bỏ. "Du khách đa phần là người trưởng thành, Hồ tổng lại muốn xây dựng một khu vui chơi cho trẻ con. Nếu quảng bá trong cẩm nang du lịch e rằng sẽ không mấy hiệu quả."
Hồ Trân Trân lật mở tài liệu, chỉ cho ông ta xem. "Trưởng ban Mã đừng vội lo lắng, cứ xem qua rồi hẵng đưa ra quyết định cũng chưa muộn. Lâu Đài Chó không đơn thuần là một khu vui chơi trẻ em. Tôi gọi nó là 'Thiên đường gia đình'. Nó mang đến cho trẻ em một thế giới tuổi thơ diệu kỳ, và cho người lớn sống lại giấc mơ cổ tích của mình."
Cô khẽ mỉm cười: "Thậm chí cả giới trẻ hiện đại cũng thường ao ước được trở về tuổi thơ vô lo vô nghĩ. Mục tiêu của tôi là bảo vệ những ước mơ ấy và biến chúng thành hiện thực cho tất cả mọi người."
"Nghe qua thì rất hấp dẫn đấy." Trưởng ban Mã nheo mắt, vẻ mặt nghiêm nghị, cẩn thận xem xét từng trang tài liệu, trầm ngâm suy nghĩ.
" Nhưng cô có thể cam đoan rằng dự án này chắc chắn sẽ đủ sức thu hút du khách chứ?"
Điều này quả thực khó mà dám chắc, nhưng Hồ Trân Trân đã sớm có phương án để thuyết phục Trưởng ban Mã.
"Nếu cả hai chúng ta đều chưa thể cam đoan, vậy tại sao không thử lập ra một bản thỏa thuận ràng buộc?"
Trưởng ban Mã lộ rõ vẻ hứng thú, gật gù: "Ồ, vậy cô nói xem, chúng ta nên thỏa thuận điều gì đây?"
"Lâu Đài Chó vẫn chưa có tài khoản Weibo chính thức. Nếu trong vòng một tuần, tôi có thể đưa tài khoản Weibo của Lâu Đài Chó đạt 30.000 người theo dõi, hoàn toàn không qua hình thức mua tương tác hay chạy hotsearch, mà chỉ bằng sức lan tỏa tự nhiên, liệu điều đó có đủ để chứng minh giá trị và tiềm năng thực sự của Lâu Đài Chó không?"
"Và nếu tôi làm được, ông có thể thêm Lâu Đài Chó vào sổ tay du lịch mới nhất của thành phố năm nay chứ?"
Để đẩy mạnh kinh tế, Thành phố S đã dồn nhiều tâm huyết vào lĩnh vực du lịch trong hai năm qua.
Sổ tay du lịch là một cuốn cẩm nang hướng dẫn được chính quyền phát miễn phí cho du khách. Nếu hình ảnh Lâu Đài Chó có thể xuất hiện trên đó, chắc chắn sẽ thu hút một lượng khách du lịch ổn định và đáng kể.
Đây là ý tưởng Hồ Trân Trân nảy ra khi cô sắp cạn tiền.
Việc thêm Lâu Đài Chó vào sổ tay du lịch, nói ra thì không khó, thực hiện cũng đơn giản – chỉ cần bổ sung thông tin vào bản in mới là được.
Điều Trưởng ban Mã bận tâm hơn cả là liệu việc bổ sung Lâu Đài Chó có khiến hình ảnh cẩm nang du lịch trở nên kém hấp dẫn trong mắt du khách hay không.
Ông chăm chú đọc kỹ tập tài liệu đến ba lượt, rồi mới từ từ đặt xuống.
“Được rồi, nếu trong vòng một tuần, cô có thể khiến tài khoản Weibo chính thức của Lâu Đài Chó đạt 30.000 người theo dõi tự nhiên, tôi hứa sẽ in hình Lâu Đài Chó trên sổ tay du lịch.”
Nghe lời hứa chắc nịch từ Trưởng ban Mã, Hồ Trân Trân cuối cùng cũng nhẹ nhõm hẳn.
“Vậy thì cứ thế định đoạt đi, Trưởng ban Mã. Trong vòng một tuần tới, tôi sẽ mang đến cho ông một kết quả hoàn toàn thuyết phục.”
Hồ Trân Trân rời đi, nhưng tập tài liệu vẫn nằm nguyên trong tay Trưởng ban Mã.
Ông nhấp một ngụm trà nguội ngắt trong tách, rồi ngồi thẫn thờ trong phòng họp rất lâu, cho đến khi cấp dưới gõ cửa, Trưởng ban Mã mới bừng tỉnh khỏi dòng suy nghĩ m.ô.n.g lung.
"Trưởng ban Mã, xin lỗi đã làm phiền. Tôi đến dọn dẹp phòng ạ."
“Ừ.” Trưởng ban Mã cầm lấy văn kiện đứng dậy, “Thị trưởng có ở đây không?”
"Dạ có, Thị trưởng có một cuộc họp lúc 3 giờ chiều nay."
"Được rồi, cậu dọn dẹp đi."
Sau khi nhận được câu trả lời, Trưởng ban Mã sải những bước dài, vội vã rời khỏi phòng họp.