Xuyên Không Làm Giàu: Tui Là Phú Bà Đây!

Chương 112

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~5 phút

"Hồ tổng, mời đi hướng này, tôi dẫn ngài đến chỗ ngồi."

Hồ Trân Trân thắc mắc không biết sao họ có thể nhớ rõ từng vị trí trong hơn trăm chiếc ghế không tên thế kia.

Có vẻ như Phùng đổng đã dồn nhiều tâm huyết vào bữa tiệc từ thiện này.

Đúng lúc ấy, một ánh đèn chói lóa bất ngờ chiếu thẳng vào mắt cô.

Trần Khai, người được sắp xếp ngồi sau Hồ Trân Trân, lập tức đứng dậy tìm người gây ra chuyện.

Hồ Trân Trân quay mặt sang một bên, sau đó nhận ra những chiếc camera được đặt quanh hội trường, dường như đang hoạt động.

Phùng đổng định livestream cả bữa tiệc sao?

Hồ Trân Trân khẽ cau mày.

Lúc này, Trần Khai đã tìm được kẻ chủ mưu chiếu đèn.

Đó là nhân viên đang thao tác chiếc camera bên cạnh sân khấu.

Từ góc nhìn của Hồ Trân Trân, cô chỉ thấy người đàn ông cúi đầu xin lỗi, nhưng qua cử chỉ, anh ta dường như không muốn xóa bức ảnh vừa chụp.

Trần Khai bất ngờ giằng co với anh ta một lát, cuối cùng cũng đoạt được điện thoại của người đàn ông.

Anh tự tay xóa ảnh rồi trả lại điện thoại.

Khi anh quay lại, Hồ Trân Trân quay đầu hỏi: “Xóa rồi à?”

"Đã xóa rồi, sếp. Tôi cũng đã hỏi thăm qua, nghe nói Phùng đổng sắp livestream bữa tiệc nên trong hội trường mới có nhiều camera và thiết bị thế này."

Hồ Trân Trân vốn đã đoán ra, khẽ gật đầu xác nhận.

“Khi mời, bên Phùng đổng có thông báo chuyện này không?”

“Không.” Trần Khai dừng lại: “Có cần tôi liên lạc với người chủ trì không, sếp?”

“Thôi được.” Hồ Trân Trân ngẩng đầu nhìn lướt qua các camera, nhẹ nhàng đáp: “Phùng đổng đã tốn công dựng sân khấu, chi bằng chúng ta cứ mượn dùng luôn thể.”

Trần Khai vẫn chỉ hiểu được một nửa ý của cô.

Nhìn nụ cười đầy tự tin trên gương mặt Hồ Trân Trân, anh yên tâm ngồi xuống ghế của mình.

Trong lòng anh không khỏi thán phục. Quả không hổ danh là sếp, cô ấy chỉ trong tích tắc đã nghĩ ra cách tận dụng tình huống bất ngờ này. Anh cảm thấy mình còn phải học hỏi rất nhiều.

Các vật phẩm đấu giá đã được gửi đến hậu trường bữa tiệc từ trước, Trần Khai chỉ cần ra xe lấy tác phẩm gốc của Vượng Bạch Thạch mà cô muốn tặng giám đốc Vương trước khi buổi đấu giá kết thúc là được.

Hồ Trân Trân không đến quá sớm, vẫn còn rất nhiều khách lần lượt tiến vào, những người phục vụ liên tục dẫn họ đến chỗ ngồi.

Hiển nhiên, nơi tụ họp của giới tinh hoa và doanh nhân giàu có này sẽ không yên ắng chút nào.

Chỗ ngồi đã được sắp xếp nhưng một số ghế vẫn chưa có chủ, tạo cơ hội cho những người ngồi hàng ghế sau tiến lên bắt chuyện.

Một vị phu nhân lớn tuổi ngồi cùng hàng với Hồ Trân Trân bị một vị khách khác làm phiền.

“Lý phu nhân, đã nghe danh ngài trong giới đầu tư từ lâu. Tôi luôn mong có dịp được diện kiến nhưng chưa có cơ hội. Không ngờ hôm nay lại may mắn gặp ngài ở đây. Thật vinh hạnh!”

Vị phu nhân lớn tuổi dường như không mấy hứng thú, chỉ khẽ gật đầu không đáp lời.

Tuy nhiên, những vị khách đến đây vào dịp này không dễ dàng bỏ cuộc. Việc vị phu nhân khẽ gật đầu, trong mắt anh ta, đã là một tín hiệu để giao lưu.

“ Tôi nghe nói ngài mới thu mua một mảnh đất ở khu vực biên giới phía Đông Nam. Thật trùng hợp, tôi cũng kinh doanh mỏ quặng ở đó, không biết liệu có cơ hội được hợp tác với ngài không?”

Vị phu nhân lên tiếng: “Thật ngại quá, tôi không có nhã hứng làm ăn trong ngành mỏ quặng.”

Đây là lời từ chối thẳng thừng, rõ ràng.

Có lẽ người đàn ông kia không hiểu được sự từ chối khéo léo đó. Anh ta tiếp lời: “Vậy phu nhân quan tâm đến lĩnh vực kinh doanh nào? Thực ra, tôi cũng có một công ty chuyên cung cấp thiết bị gia dụng. Nếu tập đoàn bất động sản của bà cần đối tác, xin cứ liên hệ với tôi.”

“Cảm ơn anh, tôi không cần.”

“Hay là kinh doanh trang sức? Tôi cũng có đầu tư vào mảng này.”

Vị phu nhân rõ ràng đã lộ vẻ mất kiên nhẫn.

Hồ Trân Trân ngồi cạnh không nhịn được mà bật cười khe khẽ.

Kể từ khi đến Thành phố S, cô vốn không mấy khi tham gia các hoạt động xã giao. Hơn nữa, cô cũng không phải nhân vật thường xuyên xuất hiện trên các trang tin hay hot search Weibo, nên chỉ những người thực sự có mối quan hệ sâu rộng mới biết rõ về Hồ Trân Trân.

Người đàn ông này hiển nhiên không nằm trong số đó.

Nghe thấy tiếng cười của Hồ Trân Trân, sắc mặt anh ta lập tức sa sầm. Không vui nhìn cô, anh ta thấy cô là một người xa lạ liền cao giọng hỏi: “Cô đang cười ai đấy?”

Hồ Trân Trân nhướng mày, đáp trả thẳng thừng: “Anh còn cần hỏi sao? Đương nhiên là cười anh rồi.”

Thấy cô ngồi ở hàng ghế đầu, người đàn ông có chút cảnh giác. Anh ta nói: “Cô gái này, tôi không nghĩ mình đã đắc tội gì với cô. Vô cớ chế giễu người khác như vậy, e là hơi thiếu lịch sự thì phải?”

“ Nhưng vị phu nhân đây chẳng buồn bận tâm đến anh, vậy mà anh cứ một mực làm phiền người ta. Anh nghĩ mình có lịch sự không?”

Hồ Trân Trân không chút do dự phản bác.

Người đàn ông bị bẽ mặt, sắc mặt càng thêm xám xịt.

Thấy từng lời của Hồ Trân Trân đều là bênh vực vị phu nhân kia, anh ta liền nghĩ cô cũng là một kẻ muốn lấy lòng. Nhưng giờ đây, cô lại ngồi ngay trước mặt anh ta mà cố tình tỏ vẻ để thu hút sự chú ý của vị phu nhân, điều này khiến anh ta không thể chấp nhận.

Muốn đá anh ta ra khỏi đây để lấy lòng vị phu nhân ư? Nằm mơ đi!

Ánh mắt anh ta đột nhiên trở nên sắc lạnh. Anh ta khinh khỉnh nói: “Vị phu nhân còn chưa nói gì, đâu đến lượt cô lên tiếng thay bà ấy. Cái thứ tầm thường ở đâu ra, chẳng lẽ cô muốn lọt vào nhà hào môn để đổi đời thành phượng hoàng à?”

Hồ Trân Trân còn trẻ và xinh đẹp, khiến người đàn ông này không khỏi suy đoán những ý đồ không mấy trong sáng.

Chẳng lẽ con gái của gia đình nào đó muốn thân thiết với vị phu nhân, lấy lòng bà ấy để trực tiếp gả cho con trai bà ấy sao?

Xuyên Không Làm Giàu: Tui Là Phú Bà Đây!

Chương 112