Xuyên Không Làm Giàu: Tui Là Phú Bà Đây!

Chương 115

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~7 phút

Kính mời quý độc giả tiếp tục theo dõi diễn biến của chương truyện tại phần tiếp theo!

Đó cũng chính là động lực khiến nhiều người sẵn sàng tham gia phiên đấu giá này. Làm gì có nhiều người ' tốt bụng' đến mức tự nguyện bỏ tiền tu sửa bảo tàng như vậy? Chẳng qua là bởi có quá nhiều người nổi tiếng và giới thượng lưu tề tựu tại đây, đây chính là cơ hội 'vàng' để thiết lập những mối quan hệ có lợi mà thôi.

Những món đồ mà ông Phùng mang đến hoàn toàn không thu hút được sự chú ý của những nhân vật 'máu mặt' ngồi ở hai hàng ghế đầu, từ đầu đến cuối chẳng ai thèm giơ bảng hiệu. Họ khác hẳn với những người ngồi ở hàng sau: với khối tài sản ít nhất cũng lên đến vài tỷ, những món đồ của ông Phùng đâu thể lọt vào mắt xanh của họ.

Tất nhiên, không phải vì Hồ Trân Trân không thích những thứ đó. Đơn giản là cô ấy không có ý định tiêu một xu nào trong buổi đấu giá hôm nay.

Dù mới hoàn thành 'nhiệm vụ' làm cha mẹ mẫu mực vài ngày, và ví tiền cũng đã rủng rỉnh trở lại, nhưng việc vừa 'đau lòng' quyên tặng hai bức tranh quý giá của các họa sĩ danh tiếng trong và ngoài nước đã khiến Hồ Trân Trân không khỏi sầu não, chẳng còn thiết tha vung tiền vào sự kiện này nữa.

Đó là suy nghĩ ban đầu của cô. Cho đến khi vật phẩm của Lý phu nhân được đưa ra, suy nghĩ của Hồ Trân Trân mới thực sự lung lay.

"Chiếc nhẫn hồng ngọc lừng danh, từng thuộc về Nữ hoàng Bắc Anh, có giá khởi điểm là 12 triệu, mỗi lần ra giá phải tăng tối thiểu 1 triệu..."

Hồ Trân Trân dường như không còn nghe lọt tai lời của người điều khiển đấu giá nữa. Tâm trí cô hoàn toàn bị mê hoặc bởi thứ ánh sáng rực rỡ từ viên hồng ngọc.

Phải chăng có người phụ nữ nào lại thờ ơ trước sức hút của trang sức quý giá? Riêng Hồ Trân Trân thì cô cực kỳ mê mẩn nó.

Cô có thể hào phóng tặng những bức tranh đắt giá của Pissoga mà chẳng hề nhíu mày, vậy mà lại luôn đắn đo, không nỡ chạm vào bất kỳ món đá quý hay trang sức nào cất trong phòng riêng của mình.

Hình ảnh chiếc nhẫn đá quý ấy cũng đang khuấy đảo không ngừng trên các dòng bình luận trực tuyến.

[Trời ơi, giá khởi điểm đã 12 triệu rồi, không biết giá chốt sẽ là bao nhiêu đây?]

[Đẹp thật sự! Có ai làm bản nhái chiếc nhẫn này không? Dù bằng nhựa thôi cũng được, tôi cũng muốn mua!]

[Quả không hổ danh là nhẫn của Nữ hoàng, ngoài viên hồng ngọc chủ đạo, hai bên cạnh nhẫn cũng được đính thêm những viên hồng ngọc nhỏ lấp lánh. Thứ xa xỉ thế này chỉ có hoàng gia mới sở hữu nổi. Thật là ghen tị quá đi!]

"Số 24 ra giá 21 triệu, lần thứ nhất."

"Số 12 ra giá 25 triệu, lần thứ nhất."

[Đây là lần đầu tiên tôi được tận mắt chứng kiến người giàu có như vậy!]

[Có vẻ như vị khách số 12 này muốn khiến đối thủ phải bỏ cuộc, mỗi lần ra giá đều rất mạnh tay.]

[ Tôi cá chắc không ai vượt qua được vị khách số 12 đâu. Mỗi lần cô ấy tăng giá là thêm 4 triệu, rõ ràng là quyết tâm phải giành bằng được!]

Dòng bình luận đang sôi nổi bỗng chốc im ắng lạ thường.

Ngay trước mắt mọi người, một vị khách ở hàng ghế đầu, vốn im lặng nãy giờ, bỗng dứt khoát giơ bảng số lên.

[Nhìn kìa! Vị phu nhân xinh đẹp và sang chảnh kia đã ra hiệu rồi!]

Người điều khiển buổi đấu giá vừa dứt lời: “Số 17, 26 triệu…” thì Hồ Trân Trân đã không chút do dự cắt ngang: “Số 7, 50 triệu!”

Cả khán phòng bỗng chốc lặng như tờ, rồi ngay lập tức, một làn sóng bàn tán xôn xao nổi lên, lan khắp hội trường.

Người điều khiển nhanh chóng trấn tĩnh lại, chiếc búa gỗ nhỏ được gõ dứt khoát, tiếng 'cốp' giòn giã vang lên, đưa cả khán phòng trở lại vẻ yên tĩnh ban đầu.

"Số 7, 50 triệu, lần thứ nhất!"

Cả khung chat bình luận như nổ tung.

[Ôi trời đất ơi, vị chị đẹp này chơi lớn thật, thẳng tay tăng gấp đôi luôn!]

[Đây mới đích thị là đại gia ngầm nè! Ra giá mà không thèm đắn đo, trực tiếp chơi hẳn gấp đôi!]

[Mấy đứa vừa bảo số 12 sẽ thắng đúng là bị vả mặt không trượt phát nào! Đúng là núi cao còn có núi cao hơn, người giỏi còn có người giỏi hơn. Người ta thêm 4 triệu, chị Trân Trân đây trực tiếp nhảy vọt thêm 25 triệu! Mấy đứa có hiểu thế nào là đại gia đích thực không hả?!]

Bên ngoài màn hình, Hướng Vũ kinh ngạc há hốc mồm. Vị khách số 12 kia không ai khác chính là chị gái anh, người đang nắm giữ quyền lực của cả gia tộc họ Hướng.

Dám áp đảo cả chị gái anh ta, rốt cuộc thì vị khách số 7 kia là ai? Chẳng lẽ cô ấy thực sự là đại gia ẩn danh mà bấy lâu nay vẫn được đồn đại trên mạng sao?

Dòng bình luận vẫn không ngừng cuồn cuộn. Không ai còn nghi ngờ gì nữa, tiếng búa đấu giá nhanh chóng vang lên ba lần dứt khoát.

“Số 7, 50 triệu, lần thứ ba… Bán!”

Khi chiếc búa vừa hạ xuống, chiếc nhẫn hồng ngọc đỏ thẫm chính thức thuộc về Hồ Trân Trân. Một nụ cười hài lòng cuối cùng cũng nở trên môi cô.

Tiền bạc sinh ra để làm gì? Tất nhiên là để mua niềm vui rồi! Giờ đây, Hồ Trân Trân cảm thấy có tiền thật sự là một niềm hạnh phúc lớn lao.

Những vật phẩm đấu giá không quá lớn như thế này sẽ được giao tận tay cho người mua ngay tại chỗ.

Hồ Trân Trân bảo Trần Khai quẹt thẻ, không lâu sau, chiếc nhẫn đã được cẩn thận đặt vào tay cô.

Hồ Trân Trân khẽ gật đầu đáp lại Lý phu nhân, sau đó ung dung đeo chiếc nhẫn vào ngón trỏ. Càng ngắm nghía, cô càng thấy hài lòng đến mức khó tả.

Vật phẩm đấu giá tiếp theo thuộc về vị khách số 12, người vừa đối đầu với Hồ Trân Trân trong cuộc chiến giành chiếc nhẫn hồng ngọc.

Đó là một món đồ sứ. Một chiếc bình sứ Thanh Hoa cổ kính.

Hồ Trân Trân khẽ cau mày khi lắng nghe người điều khiển buổi đấu giá giới thiệu về món đồ này.

Món đồ sứ này tuy không quá cổ xưa nhưng lại vô cùng tinh xảo, với giá khởi điểm là hai triệu.

Dù không mấy hứng thú với những màn khoe mẽ trong buổi đấu giá thế này, nhưng cô chẳng quan tâm người khác nghĩ gì, dứt khoát cúi đầu, mi mắt khẽ hạ, lơ đãng nghịch chiếc nhẫn trên tay mình.

Mấy món đồ sứ xuất hiện ở đấu giá cũng không phải chuyện lạ.

Khán giả theo dõi livestream cũng không quá ngạc nhiên, bởi dư âm của làn sóng bình luận trước đó vẫn còn vương vấn.

Hướng Vũ vừa nhìn thấy, lập tức nhíu mày khó chịu.

Giờ là lúc nhà họ Hướng ra mắt rồi, sao đám người này vẫn còn bàn tán về người phụ nữ kia chứ.

Hướng Vũ chẳng bận tâm người phụ nữ kia giàu có đến mấy đời, hay nắm trong tay bao nhiêu tiền, hắn chỉ chăm chăm nhìn vào khung bình luận của livestream. Ít nhất ở đây, hắn phải giữ thể diện cho chị gái mình.

Một dòng bình luận màu vàng lại hiện lên.

Một món quà giá trị hai triệu đồng được gửi trong phòng livestream, kèm theo lời nhắn.

[Đây mới là món đấu giá đỉnh nhất hôm nay.]

Nếu là ngày thường, sau khi tặng quà và để lại lời nhắn như thế, chắc chắn sẽ có rất nhiều người hưởng ứng.

Đó là lý do biệt danh Anh Vòi Hoa Sen đã xuất hiện.

Nhưng hôm nay, chiêu ném tiền mua sự chú ý này lại có vẻ mất hiệu lực.

Chẳng biết có phải vì đã nghe quá nhiều con số tiền tỷ hay không, mà khi cư dân mạng đối mặt với hai triệu đồng của Hướng Vũ, họ đột nhiên có cảm giác hai triệu chẳng đáng là bao.

Vị phú bà kia vừa nãy còn bỏ ra tận năm mươi triệu để mua một chiếc nhẫn cơ mà.

Trong khi hai triệu đồng cũng chỉ là giá khởi điểm cho món đồ sứ Thanh Hoa này.

Chỉ có một vài kẻ xu nịnh bắt đầu tâng bốc gu thẩm mỹ của Hướng Vũ.

[ Đúng là thiếu gia nhà giàu có khác, gu thẩm mỹ chuẩn không cần chỉnh.]

[Sứ Thanh Hoa đúng là đỉnh của chóp, lại còn phổ biến nữa chứ!]

[Sứ Thanh Hoa này hợp gu tôi dã man, nói chung là gu của tôi giống Anh Vòi Hoa Sen y đúc!]

Xuyên Không Làm Giàu: Tui Là Phú Bà Đây!

Chương 115