Xuyên Không Làm Giàu: Tui Là Phú Bà Đây!

Chương 117

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~6 phút

Mời Quý độc giả tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

[A a a a! Chị Hồ, chị là nữ thần của em!]

[Trời ơi, moaz moaz chị Hồ, tôi rớt nước mắt rồi đây!]

[ Đúng rồi, đừng để cái tên kia mua được!]

Hồ Trân Trân nhận về vô vàn lời khen ngợi từ cộng đồng mạng, dù ban đầu cô cũng chẳng hề có ý định mua món đồ này.

Nhưng mà, cái tên số 24 này cứ thích gây khó dễ cho cô cơ chứ.

Hắn ta lại còn dám dùng chiêu trò cũ rích đó, đã không thành công lại còn lớn tiếng mắng mỏ người khác.

Hồ Trân Trân đâu phải là người hiền lành đến mức để người khác chỉ vào mặt mà mắng chửi như vậy, cô không thể nào chịu đựng được.

“Số 7, mười triệu đồng, lần thứ nhất.”

Chiếc búa của người chủ trì phiên đấu giá dường như đã rơi xuống nhanh hơn hẳn những lần trước.

“Số 7, mười triệu đồng, lần thứ hai.”

Hồ Trân Trân nghe thấy giọng nói gào lên đầy giận dữ của người đàn ông ở hàng ghế phía sau. Dường như hắn ta đã bật dậy khỏi chỗ ngồi, một người phục vụ lập tức chạy tới khuyên hắn ta bình tĩnh ngồi xuống.

Hồ Trân Trân không hề quay đầu lại, chỉ thản nhiên lắng nghe mọi thứ.

Khi người chủ trì phiên đấu giá đập chiếc búa thứ ba xuống, cô khẽ vỗ tay, rồi đứng dậy, xoay người nhìn về phía sau.

Trong số tất cả những vị khách có mặt tại hội trường, chỉ có duy nhất Hồ Trân Trân và gã số 24 kia là đang đứng.

Một bên là Hồ Trân Trân với nụ cười tự tin, ngạo nghễ trên môi; một bên là gã số 24 đang bị người phục vụ lúng túng kéo lê đi, sự chênh lệch giữa hai người lúc này quả thật quá rõ ràng.

Bị chọc giận đến cùng cực, gã số 24 không ngừng chửi bới ầm ĩ.

Người phục vụ đứng phía sau, nghe thấy những lời đó, vội vàng bịt miệng hắn lại: "Thưa quý khách, xin ngài hãy giữ bình tĩnh!"

Hồ Trân Trân vẫn giữ im lặng, trên môi vẫn nở nụ cười đầy ẩn ý.

Cô chậm rãi giơ tay lên. Chẳng biết từ lúc nào, chiếc nhẫn hồng ngọc lấp lánh đã yên vị trên ngón giữa của cô.

Hồ Trân Trân khẽ gập nhẹ những ngón tay còn lại, chỉ để lộ độc nhất chiếc nhẫn hồng ngọc, như cố tình khoe vẻ đẹp rực rỡ của nó trước mắt gã đàn ông kia.

Gã đàn ông kia lập tức mất hoàn toàn kiểm soát, điên cuồng giãy giụa muốn thoát khỏi sự kiềm giữ của người phục vụ.

Thấy hắn ta kích động quá mức, Phùng đổng khẽ nhấc ngón tay ra hiệu về phía đội bảo vệ đang đứng ở góc phòng. Lập tức, vài nhân viên bảo an tiến tới và cưỡng chế đưa gã đàn ông đó ra ngoài.

[Thật hả hê! Cuối cùng cái tên chướng mắt đó cũng bị tống khứ rồi!]

[Chị Hồ vẫn còn quá lịch sự, nếu là tôi thì tôi đã giơ ngón giữa thẳng vào mặt cái tên đó rồi!]

[Cái người phía trước sao lại phát biểu kinh tởm vậy, cái lỗ mũi đã bẩn rồi, tay chị Hồ đẹp như thế, nỡ lòng nào lại để làm chuyện đó chứ!]

[Đáng lẽ phải làm vậy từ lâu rồi! Mà món đồ này là của số 12 sao? Nếu tôi là số 12, bị chửi như thế thì tôi thà không bán cho cái tên đó còn hơn!]

Hướng Vũ đọc lướt qua những bình luận đó, tâm trạng lại càng thêm phần phức tạp.

Nhưng dù vậy, anh ta vẫn thành thật gõ từng chữ lên bàn phím, giải thích thay cho chị cả của mình.

[Món đồ đã được bàn giao rồi, việc hợp tác hay không không còn là lựa chọn của số 12 nữa, tất nhiên cô ấy không thể cứ nói không bán là được.]

Tại hội trường, tâm trạng của Hướng Vi cũng phức tạp không kém.

Cô ấy buông lỏng ngón tay đang nắm chặt bảng số, ánh mắt hướng về Hồ Trân Trân, nở một nụ cười đầy nhẹ nhõm.

Cũng là những người thuộc giới thượng lưu như nhau.

Nhưng tại sao, trong khi người khác có thể sống tự do tự tại đến thế, cô ấy lại phải luôn lo trước lo sau, không dám tùy ý suy nghĩ hay hành động?

Giờ phút này, chỉ còn mỗi Hồ Trân Trân vẫn đang đứng.

Trước khi cô ngồi xuống, Hướng Vi đã đứng dậy, vỗ tay tán thưởng Hồ Trân Trân: “Cô Hồ, cô quả là người có tầm nhìn sắc bén!”

Hồ Trân Trân bất ngờ nhìn về phía Hướng Vi, ánh mắt lướt qua tấm bảng số 12 trên tay cô ấy, rồi khẽ gật đầu đáp lại lời chào.

Hồ Trân Trân sau đó mới chậm rãi ngồi xuống.

Hướng Vũ, người đang xem trực tiếp qua màn hình, kinh ngạc đến mức bật dậy khỏi ghế.

“Không thể nào! Chị cả của mình mà lại chủ động đứng dậy khen ngợi người khác sao?”

Những người lớn tuổi trong gia đình họ Hướng đều đã sớm qua đời, trong nhà chỉ còn lại ba chị em. Hướng Vi một tay gánh vác, nuôi nấng hai đứa em trai khôn lớn.

Trong ấn tượng của Hướng Vũ, chị cả luôn là một người nghiêm túc, lạnh lùng.

Mỗi quyết định cô ấy đưa ra đều trải qua sự cân nhắc kỹ lưỡng, chưa từng mắc bất kỳ sai lầm nào, luôn giữ thái độ cực kỳ uy nghiêm.

Để gánh vác trọng trách của gia tộc họ Hướng, cô ấy đã sớm phải bước chân vào thương trường.

Khi ấy Hướng Vũ còn rất nhỏ, không thể nhớ quá nhiều chuyện, chỉ lờ mờ nhớ rằng rất khó để gặp được chị cả. Thỉnh thoảng lắm, vào cuối tuần, anh mới có thể thấy chị ấy lướt qua trong thư phòng ở nhà.

Dù là ngày nghỉ, cô vẫn chìm đắm trong công việc.

Khoảnh khắc nhìn thấy nụ cười rạng rỡ của Hướng Vi trên màn hình, Hướng Vũ bất giác nhận ra đã bao năm rồi anh ta chưa từng thấy chị cả mình cười tươi đến vậy.

Anh nghiêm túc ngồi thẳng dậy, nhanh chóng xóa bỏ toàn bộ những bình luận chế giễu Hồ Trân Trân mà mình từng đăng trước đó.

Thấy cô ấy đã khiến chị cả vui vẻ, hôm nay nhường cho cô ấy tỏa sáng một chút cũng không sao.

Thời gian buổi đấu giá dần trôi, người xem cũng đã thay phiên nhau.

Phòng phát sóng trực tiếp không còn náo nhiệt như lúc đầu nhưng vẫn duy trì được một lượng người theo dõi tương đối ổn định.

Hồ Trân Trân hơi mệt mỏi, đưa tay che miệng ngáp một cái.

Sao vẫn chưa tới lượt cô thế nhỉ?

Trong lòng cô hơi sốt ruột, bất giác liếc nhìn Phùng đổng.

Vừa khéo lại bắt gặp ánh mắt của Phùng đổng. Ông ta như phá lệ nở một nụ cười vừa trâng tráo vừa hàm hồ với Hồ Trân Trân.

Hồ Trân Trân lập tức dời tầm mắt đi, khẽ nhíu mày.

Đúng là chướng mắt.

Cô không kịp thắc mắc quá lâu, ngay sau đó đã nghe thấy một cái tên quen thuộc từ miệng người dẫn chương trình đấu giá.

“Vật phẩm tiếp theo, cũng là vật phẩm cuối cùng của phiên đấu giá hôm nay, đến từ chủ nhân số 7, cô Hồ Trân Trân. Đây là một trong số ít bức tranh gốc hiếm hoi còn sót lại của danh họa Picasso. Giá khởi điểm 55 triệu, mỗi lần tăng giá tối thiểu 2 triệu…”

Những người còn lại trong phòng phát sóng trực tiếp đồng loạt ngẩng đầu, chăm chú lắng nghe.

[ Tôi không nghe lầm chứ? Chị Hồ quyên góp cái gì cơ?]

[Tranh gốc của Picasso ư? Trời ơi, không thể tin được!]

[Không phải cái này nên giữ ở nhà làm của gia bảo sao? Sao lại đem tặng dễ dàng vậy chứ?]

Xuyên Không Làm Giàu: Tui Là Phú Bà Đây!

Chương 117