Xuyên Không Làm Giàu: Tui Là Phú Bà Đây!

Chương 128

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~5 phút

Mời Quý độc giả vào bên dưới

để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

Thật là, biết ngay là cậu ta không tin mà.

Lưu An dùng ngón tay nhanh chóng gõ vài câu.

[ Tôi không điên, đó là sự thật. Nhanh đi xem thử ở nơi đó có thể làm gì được không.]

Bên kia, Trần Khai sau khi nhận được tin nhắn, không chút do dự tháo kính ra, cẩn thận lau sạch.

Đeo lại cặp kính của mình xong, Trần Khai hít một hơi thật sâu.

Đúng vậy, hắn không nhìn nhầm, bà chủ thực sự đã mua tòa nhà đó.

Trần Khai nhanh chóng điều chỉnh suy nghĩ của mình. Những ý tưởng độc đáo của bà chủ luôn khiến hắn không thể hiểu được, nhưng kết quả thường rất tốt. Có lẽ lần này khối nhà đó có tiềm năng đặc biệt nào đó hay sao?

Nghĩ đến đây, Trần Khai lập tức hiểu ra.

[Khối nhà đó ở đâu, gửi định vị địa điểm đó cho tôi.]

Nửa giờ sau, hắn chạy đến địa điểm Lưu An gửi, đứng dưới một tòa nhà đổ nát bị phủ lên bằng một tấm bạt, chìm vào suy tư.

Cái này ……

Công trình bỏ hoang này không thể nói là hoàn toàn không có ưu điểm.

Ít nhất thì nơi đó cũng có một nền móng vững chắc và một khối nhà ba tầng cũ kỹ. Ngoài ra, chẳng còn gì ra hồn. Thậm chí, hàng rào sắt quanh công trường cũng đã tan hoang, chẳng biết là bị người ta tháo dỡ bán phế liệu hay gió bão cuốn đi mất. Nói tóm lại... Chẳng còn gì sót lại.

Trần Khai đứng quan sát xung quanh hơn mười lăm phút, nhưng vẫn không tài nào tìm thấy điểm sáng nào. Vị trí thì có vẻ ổn, nhưng với bà chủ, lẽ ra có thể chọn những lô đất đắc địa hơn nhiều. Cớ gì lại cứ khăng khăng mua nơi này? Trần Khai cúi đầu, chạm vào khung chat của Lưu An trên điện thoại.

[Bà chủ có nói muốn làm gì với cái tòa nhà này không?]

Lưu An vừa mới xuống đến hầm để xe, anh ta quan sát một chút trước khi nổ máy. Vừa nhìn thấy tin nhắn này, Lưu An liền biết ngay Trần Khai cũng phải đau đầu với ý định của bà chủ, trong lòng chỉ trực cười thầm.

[Bà chủ nói để cậu xem xét thử xem có thể làm gì được ở đó không?]

Qua lời Lưu An, ý nghĩa câu nói đã khác hẳn. Hồ Trân Trân thực sự chỉ có ý để Trần Khai đến khảo sát tòa nhà này một lần, nhưng qua cách diễn đạt của Lưu An, Trần Khai lại ngầm hiểu đây là một bài kiểm tra dành cho anh. Chẳng lẽ, bà chủ đang muốn thử thách năng lực của anh qua cái tòa nhà này sao? Càng ngẫm, Trần Khai càng thấy mọi chuyện ăn khớp.

Anh xua đi vẻ chán nản với tòa nhà, bước ra ngoài và đi vòng quanh nó, cố tìm kiếm bất kỳ ưu điểm nào, từ mọi góc độ có thể. Anh không rõ mình đã đi đi lại lại quanh nó bao nhiêu vòng.

Đang lúc Trần Khai chìm trong suy tư, một tiếng gọi bất chợt vang lên bên cạnh.

"Này cậu gì ơi, muốn ăn mì xào không?"

Anh quay lại thì thấy một quầy mì xào dựng tạm giữa đường, chủ quán đon đả mời chào.

"Không, cảm ơn."

Không phải anh chê bai gì. Nửa đời trước, Trần Khai từng trải qua những năm tháng khốn khó, ăn quán lề đường đã thành thói quen, số lần thì nhiều không kể xiết. Nhưng vì vẫn chưa tìm ra được bất kỳ giá trị nào từ tòa nhà này, lòng anh nặng trĩu. Cảm giác bức bối khiến anh chẳng thể nuốt nổi thứ gì.

" Tôi thấy cậu đã ở đây rất lâu rồi. Cậu đang tìm gì vậy? Cậu đến tìm lão Trương để mua bánh mì kẹp thịt à? Ông ta không bán ở đây nữa đâu, ông ta đã chuyển đi rồi."

Dì bán mì xào chẳng hiểu lầm chuyện gì mà cứ thao thao bất tuyệt giải thích cho Trần Khai một lúc lâu.

"Chiều nay có nhiều người tìm đến muốn ăn bánh mì kẹp thịt của lão Trương, xin lỗi nếu tôi có hơi nhiều chuyện một chút. Cái lão Trương này á, không bán thì thôi, còn định rủ rê cả tôi nghỉ bán nữa chứ."

Trần Khai mỉm cười, bình tĩnh nói: "Cho tôi một phần mì xào."

Anh ngồi xuống chiếc ghế gấp nhỏ được bà chủ quán đẩy cho, lặng lẽ quan sát. Anh chỉ thấy quanh tầng trệt tòa nhà, thậm chí ngay cả bên trong, cũng chật cứng những tiểu thương với xe đẩy hàng rong. Trần Khai bỗng chợt nhận ra điều gì đó. Đây có phải lý do bà chủ mua mảnh đất này? Cô muốn dọn dẹp sạch sẽ những gánh hàng rong này ư?

Không, điều đó không đúng.

Nghĩ đến tính cách và cách đối xử của Hồ Trân Trân với những người bán hàng nhỏ lẻ ở phố Tây Kinh Môn, Trần Khai lập tức gạt bỏ ý nghĩ đó. Nếu không phải để đuổi họ đi, vậy rốt cuộc bà chủ mua cái tòa nhà này để làm gì? Trần Khai bình tĩnh hỏi dì bán mì xào.

"Dì bán ở đây lâu chưa? Tối nay đông đúc ghê."

Nghe Trần Khai hỏi, dì bán mì liền biết ngay anh là khách lạ.

" Tôi đã bán ở đây được 5 năm rồi, chỗ này thuộc đất của cái tòa nhà đằng kia, thành phố cũng chẳng quản lý tới, nên không phải đóng thuế phí gì cả..." Dì bán mì liếc ngang liếc dọc, thấy không có ai khác gần đó liền ghé sát vào thì thầm với Trần Khai. "Không mất tiền thuê mặt bằng, ai mà chẳng muốn dọn hàng ra đây buôn bán hả cậu?"

Quả nhiên, khu này có rất nhiều quầy hàng.

Trần Khai đã hiểu ra vấn đề: "Năm năm rồi mà không ai quản lý sao?"

"Các nhà đầu tư vào tòa nhà này đều đã bỏ trốn. Chính phủ không có tiền tiếp quản nên chỉ đành đem bán đấu giá với giá cao ngất ngưởng. Ai mà chịu bỏ ra số tiền lớn như vậy để mua một nơi hoang phế như thế cơ chứ? Thế nên chúng tôi mới nhờ vậy mà chiếm được món hời."

Sau khi xem xét kỹ lưỡng khu vực, Trần Khai gãi đầu, quyết định giữ kín chuyện này với dì bán mì.

"Ở đây có khoảng bao nhiêu quầy hàng vậy, dì?"

Dì bán mì thoăn thoắt đảo tay, đĩa mì xào nóng hổi đã đặt ngay trước mặt Trần Khai: "Tám tệ, cậu quét mã nhé?"

Sau khi xác nhận Trần Khai đã thanh toán, dì bán mì mới trả lời câu hỏi vừa rồi.

"Hình như khoảng ba mươi quầy thì phải, chúng tôi còn nổi tiếng đến mức trở thành một khu chợ đêm nhỏ luôn đấy."

Trần Khai không hỏi thêm gì nữa, chỉ cúi đầu ăn mì xào.

Dì bán mì liếc nhìn anh, khẽ lẩm bẩm điều gì đó. Dì chợt nhận ra mình đã chào hàng hơi quá khi nhìn bộ vest lịch lãm trên người anh. Người đàn ông này trông rất gọn gàng, sạch sẽ, không ngờ lại có thể ăn những món ven đường như vậy.

Xuyên Không Làm Giàu: Tui Là Phú Bà Đây!

Chương 128