Mời Quý độc giả vào bên dưới
để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
Dù sao cả đời vinh hoa phú quý của cô đều gắn liền với Giang Thầm, đương nhiên cô phải hết lòng quan tâm cậu bé.
"Trần Khai, anh thấy người lớn đi theo trẻ con ra ngoài chơi thì có được không?"
Quản gia Trần Khai lập tức tiến lên một bước: "Trẻ con thay đổi môi trường sống, ra ngoài chơi một mình quá nguy hiểm, thưa bà chủ."
"Anh nói rất đúng," Hồ Trân Trân nhanh chóng đồng tình với lời quản gia: "Trong gara còn xe nào không?"
Quản gia khẽ lùi sang một bên, cung kính đáp: "Tài xế đang chờ sẵn rồi ạ, bà chủ có thể lên đường bất cứ lúc nào.”
Giao tiếp với anh ta thật sự rất thuận lợi, hầu như Hồ Trân Trân không cần nói nhiều, anh ta đã có thể biết cô muốn gì. Đây là lần đầu Hồ Trân Trân được một quản gia đỉnh cấp phục vụ, trong lòng cô thầm cảm thán.
Cô vừa bước ra khỏi cửa, bỗng như nhớ ra điều gì đó, liền khẽ lui về.
" Đúng rồi, anh không cần đi theo tôi, cứ ở lại nhà, điều tra một chuyện khác."
Nét mặt Hồ Trân Trân trở nên lạnh lùng.
"Lúc Tiểu Thầm vừa về nhà rõ ràng còn rất vui vẻ, không có lý nào chỉ trong chốc lát lại biểu hiện như sắp khóc."
Cô có đôi mắt hồ ly, thường mang vẻ đa tình khi nhìn người khác. Nhưng giờ phút này, đôi mắt cô nheo lại, chỉ còn lộ ra sự sắc bén của một kẻ săn mồi.
Trần Khai chủ động lùi về sau nửa bước, cúi đầu đáp: " Tôi đã hiểu, bà chủ.”
Giang Thầm đã sớm biết đạp xe, có hay không có bánh xe phụ trợ phía sau cũng chẳng ảnh hưởng lớn đến cậu bé.
Cậu bé phóng đi rất nhanh.
Trước khi Hồ Trân Trân kịp bước ra, cậu đã rẽ sang một con đường khác, khuất hẳn khỏi tầm mắt cô.
Đây là khu biệt thự được thiết kế đặc biệt dành riêng cho giới nhà giàu, đường sá rộng rãi, bằng phẳng và vắng xe cộ. Hầu như chỉ có một mình Giang Thầm đạp xe trên con đường thênh thang.
Giang Thầm nương theo trí nhớ, đi tới lối ra khu biệt thự.
Trước khi rời khỏi khu biệt thự, cậu phải đi ngang qua công viên bên hồ mà cậu có thể nhìn thấy từ cửa sổ phòng mình.
Đến đây, Giang Thầm mới nhìn thấy có người.
"Này, cậu là ai?"
Hai cậu bé đang nghịch ngợm trong công viên nhìn thấy cậu, lớn tiếng hỏi.
Khu biệt thự tuy rộng lớn nhưng số lượng cư dân lại có hạn.
Trong số ít cư dân ở đây, chỉ có hai cậu bé đó trạc tuổi nhau, và dường như đã quen thân từ lâu.
Gương mặt xa lạ của Giang Thầm lập tức thu hút sự chú ý.
"Chỗ này không cho người lạ ra vào đâu, nếu cậu không có nhà ở đây thì không được vào chơi đâu nhé!"
Giữa những đứa trẻ cũng có những quy tắc riêng, ngây thơ nhưng đôi khi lại rất tàn nhẫn.
Giang Thầm không để ý đến bọn họ, cứ thế đạp xe đi thẳng.
Điều này ngược lại càng khơi dậy lòng hiếu thắng của cậu bé đầu tiên.
"Sao cậu ta lại dám phớt lờ tụi mình chứ? Đi, chúng ta đuổi theo, tớ muốn xem cậu ta là con nhà ai!"
Cậu bé còn lại có chút lười biếng: "Ơ, còn muốn đuổi theo sao? Nhưng cậu ta đi xe đạp mà."
"Ngốc ghê! Bình thường ở đây chỉ có hai đứa mình chơi, nếu cậu ta cũng ở khu này, chúng ta có thể kết nạp cậu ta làm đàn em, cùng chơi robot đại chiến!"
Đôi mắt của cậu bé kia cũng sáng lên: " Đúng vậy, tớ muốn làm robot Tiger, vừa đúng lúc không có ai làm Tiến sĩ Tháp Quái Thú!"
Thế là hai cậu bé liền đuổi theo.
"Này, người đi xe đạp phía trước, dừng lại chút đi! Cậu ở nhà nào vậy?"
Giang Thầm không quay đầu lại, hai chân đạp nhanh vun vút, tựa như đang chạy đua.
Không ngờ hai đứa trẻ này chạy cũng không chậm.