Xuyên Không Làm Giàu: Tui Là Phú Bà Đây!

Chương 141

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~5 phút

Mời Quý độc giả vào bên dưới

để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

Có vẻ như gia đình cậu bé kia rất coi trọng danh dự.

Lúc sáng, Hồ Trân Trân đã nhìn rõ mặt cậu bé đó, nhưng cũng chỉ là vẻ ngoài. Cô không biết liệu cậu bé có thừa hưởng cái tính cách đó từ cha mẹ mình hay không.

Nếu đã vậy, sau này Đồng Soái có gặp Giang Thầm cũng phải tự động tránh xa thôi.

Một cậu bé cao lớn như vậy mà phải đứng trước mặt tất cả học sinh lớp hai, lớp ba để xin lỗi, đến người lớn mặt dày còn thấy xấu hổ, huống hồ là một đứa trẻ đang ở độ tuổi nhạy cảm như thế.

Chưa kể, Giang Thầm luôn là một cậu bé rất để tâm đến thể diện của mình.

Đột nhiên, Hồ Trân Trân cảm thấy một niềm hãnh diện len lỏi trong lòng, cô dịu dàng xoa đầu con trai.

Cô vẫn nhớ như in lần đầu tiên gặp Giang Thầm.

Khi ấy, thằng bé nhỏ thó, gầy guộc đến mức chỉ còn da bọc xương, nhìn là biết chưa từng được chăm sóc tử tế.

Người nhà họ Giang đối xử tệ bạc với cậu, nhưng Hồ Trân Trân chưa bao giờ nghe Giang Thầm mắng một lời nào về họ.

Mãi đến khi Giang Hoa gặp chuyện, Hồ Trân Trân mới đến đón cậu bé đi. Giang Thầm chỉ khóc òa một lúc rồi lí nhí nói với cô rằng mình rất sợ hãi.

Về phần họ hàng bên nội, thằng bé cũng chưa từng nhắc đến.

Trước đây, Hồ Trân Trân từng nghĩ Giang Thầm giống như một món đồ chơi bị người ta vò nát. Bị ức hiếp, cậu chỉ biết im lặng chịu đựng chứ không hề phản kháng.

Nhưng giờ đây, con trai cô đã biết cách đáp trả, với tư cách là một người mẹ, cô thực sự rất đỗi vui mừng.

"Hôm nay Tiểu Thầm đã khóc nhiều rồi, chắc chắn mệt lắm đúng không? Mẹ dẫn con đi ăn thịt nướng tẩm bổ nhé."

Hồ Trân Trân liền gọi Trần Khai lái xe thẳng đến quán thịt nướng.

Bàn ăn chất đầy thịt nướng thơm lừng. Trần Khai ngồi cạnh cậu chủ nhỏ, vừa ăn vừa ân cần cắt từng miếng thịt thành cỡ vừa phải để cậu bé dễ ăn hơn.

Có anh ta ở đây, Hồ Trân Trân bỗng chốc trở nên nhàn rỗi.

Giang Thầm ăn gần no bụng mới lơ đãng nghĩ ngợi.

Mình chưa hề nói là đã khóc, vậy sao mẹ lại biết được nhỉ?

Một bên thì tình mẫu tử ấm áp, không khí vui tươi rạng rỡ.

Thế nhưng Đồng Soái thì lại chẳng vui vẻ chút nào.

Vốn dĩ ở trường đã bị đánh chảy m.á.u mũi như vậy, tâm trạng cậu bé đã xuống dốc không phanh.

Vậy mà thầy giáo còn thiên vị Giang Thầm ra mặt, yêu cầu cậu bé phải xin lỗi trước mặt toàn trường.

Đồng Soái trong lòng không cam tâm, nhưng vẫn phải vâng lời.

Cậu bé chưa bao giờ cảm thấy nhục nhã đến thế. Khi trở lại lớp, cậu nghe thấy tiếng cười khúc khích của bạn bè, tưởng chừng như tất cả đều đang chế giễu mình.

Đồng Soái vẫn còn nhét giấy cầm m.á.u trong mũi, dáng vẻ thê thảm đi về nhà.

"Ba, con về rồi."

Đồng Thụ đang ngồi trong phòng khách chỉ "Ừ" một tiếng, ngẩng đầu lên liền thấy bộ dạng tồi tệ của con trai.

"Chiều nay giáo viên có gọi điện cho ba, kể hết mọi chuyện rồi. Con trai của ba vậy mà lại bị một thằng nhóc lớp hai thấp hơn mình cả cái đầu đánh cho ra nông nỗi này."

Đồng Thụ bất mãn lên tiếng: "Khi ba bằng tuổi con, ba có thể một mình đánh bại ba thằng nhóc lớn hơn. Còn con thì sao? Một chọi một, mà đối thủ còn thấp bé hơn, vậy mà lại bị đánh tới chảy m.á.u mũi."

Ba càng nói, Đồng Soái càng cúi gằm mặt, không dám ngẩng lên.

"Đó là tại con không đánh trả."

Cậu bé nói xong, nhỏ giọng tự bào chữa.

Thế là ba cậu càng mắng lớn hơn: "Con là đồ ngốc à? Sao lại không đánh trả?"

"Là con không muốn, hay là không dám đánh trả?"

Bên ngoài là một cậu bé quật cường, nhưng khi ở nhà, cậu lại bị mắng đến mức hai mắt đỏ hoe.

"Ngay cả một chút khí chất đàn ông cũng không có, thật là hết nói nổi!"

Câu nói này chính là giọt nước tràn ly, khiến Đồng Soái không thể chịu đựng thêm.

Cậu bé không thể nhịn được nữa, ngẩng phắt đầu lên, trừng mắt nhìn người ba đang liên tục chì chiết mình.

"Chẳng lẽ ba ra dáng một người đàn ông lắm sao?"

"Con nói cái gì?"

Giọng nói của Đồng Thụ dần trầm thấp, lửa giận bốc lên ngùn ngụt. Hắn không ngờ con trai mình lại dám cãi lại như thế.

"Tại sao con lại nói chuyện với ba cái giọng đó hả? Ba đã đổ không ít tiền để con được học ở ngôi trường danh giá nhất thành phố, vậy mà đây là những gì con học được ở đó sao?"

Đồng Soái cười mỉa mai.

"Ba nói ba tốn tiền cho con học trường đó sao? Vậy ba cũng chẳng tiếc tiền cho những đứa khác đi học đâu nhỉ."

Đồng Thụ sững sờ, không ngờ thằng bé lại dám nhắc đến chuyện đó.

"Chúng nó đều là em của con! Giờ con đang trách ba vì đã cho các con của mình được học hành tử tế sao?"

"Anh chị em ư..." Đồng Soái khinh bỉ lẩm bẩm. Một cảm giác ghê tởm dâng trào trong lòng cậu.

"Mẹ con còn chưa mất, vậy mà đã có những đứa con ghê tởm bò ra từ bụng người đàn bà khác rồi!"

Những lời lẽ khó nghe này khiến mặt Đồng Thụ đỏ bừng vì tức giận. Trong cơn nóng giận không kiềm chế được, hắn vung tay tát thẳng vào mặt Đồng Soái.

"Câm ngay! Chuyện người lớn là thứ con có thể xen vào sao?!"

Chiếc giấy cuộn trong mũi Đồng Soái theo lực tát mạnh mẽ mà văng tung tóe ra ngoài.

Những vệt m.á.u mũi đã khô cứng vẫn còn bám trên giấy, giờ đây khi rơi xuống nền nhà trắng toát, chúng hiện rõ mồn một đến chói mắt.

Đồng Soái khụt khịt mũi, cố gắng nuốt xuống cục nghẹn ứ trong cổ họng.

Trong bộ dạng thê thảm nhất, cậu đành lòng tự nhét giấy vào mũi để cầm máu, rồi lầm lũi đi thẳng về phòng.

Thế mà ba cậu, thậm chí còn không buồn liếc mắt nhìn, hay hỏi thăm lấy một câu.

Trong vô thức, Đồng Soái đã nhớ đến những lời mình nói với Giang Thầm.

"Cậu cứ nịnh nọt mẹ kế cho lắm vào, rồi xem khi bà ta sinh con ruột của mình ra, cậu sẽ thành một đứa trẻ đáng thương chẳng ai thèm đoái hoài cho mà xem!"

Đồng Soái buông những lời đó cốt là để phá hỏng tâm trạng của Giang Thầm, nào ngờ, nó lại tựa như một lời nguyền rủa vận vào chính cậu.

Cậu đã phải chịu đựng rất nhiều.

Xuyên Không Làm Giàu: Tui Là Phú Bà Đây!

Chương 141