"Dừng lại! Mấy người đang làm cái quái gì vậy?"
"Đây là nhà của tôi, ai cho các người tự tiện xông vào?"
Giọng Đồng Thụ gằn lên đầy tức giận, thu hút sự chú ý của viên cảnh sát và bảo mẫu đang ghi âm lời khai trong nhà. Viên cảnh sát bước ra, hỏi: "Anh là Đồng Thụ phải không?"
Đồng Thụ vừa đi đến cạnh xe, cố gắng giật mạnh cánh cửa đang khóa chặt. Nghe thấy tiếng gọi, hắn quay đầu lại, nhìn thấy viên cảnh sát bước ra từ ngôi nhà của mình. Hắn lập tức hiểu ra vấn đề.
Không dám lớn tiếng mắng mỏ nữa, hắn hung hăng trừng mắt nhìn Đồng Soái, nghiến răng nói: "Mẹ kiếp, bỏ ngay cái tay của mày ra thằng nhãi ranh!"
Thấy cửa xe vẫn không thể mở được, hắn mới miễn cưỡng quay người lại phía cảnh sát, hạ giọng: "Vâng, thưa anh cảnh sát, có người báo án sao? Nhà chúng tôi xảy ra chuyện gì vậy ạ?"
"Có người tố cáo anh giam giữ người trái phép. Mời anh đi cùng chúng tôi về đồn để làm rõ một số việc."
Lúc này, vẻ bình tĩnh giả tạo trên gương mặt Đồng Thụ hoàn toàn biến mất.
Hắn sớm biết thằng nhãi ranh Đồng Soái này không muốn đi theo mình, nhưng không ngờ nó lại có thể làm đến mức này, còn dám tố cáo chính ba ruột của nó.
Trong lòng Đồng Thụ dâng lên nỗi hối hận khôn nguôi. Nếu biết trước mọi chuyện sẽ diễn ra như vậy, hắn thề đã tống Đồng Soái vào một trường quân sự nào đó, nhốt nó trong ký túc xá cho khuất mắt rồi.
Bây giờ lại dám gọi cảnh sát đến, cho dù không bị xác định tội danh thì danh tiếng của hắn cũng sẽ bị ảnh hưởng nghiêm trọng.
Đồng Thụ tức giận đến mức nghiến răng ken két, hai tay nắm chặt. Nhìn chiếc xe chở Ôn Lệ và Đồng Soái khuất dạng, hắn chợt thấy người tài xế có vẻ quen mắt.
Rốt cuộc là ai đã giúp đỡ thằng nhóc hỗn láo này?
Hắn tin mình sẽ sớm tìm ra câu trả lời.
Vì thời gian giam giữ chưa đầy 24 giờ và thái độ nhận lỗi thành khẩn, hắn được thả ra sau một ngày.
Một ngày bị tạm giam đó cũng đủ để hắn nhớ ra người tài xế quen thuộc kia là ai.
Người đàn ông đó là Trần Khai, quản gia riêng của Hồ Trân Trân.
Khi có cuộc họp phụ huynh ở trường của Đồng Soái, hắn đã từng gặp qua người đàn ông này.
Vốn dĩ ban đầu Đồng Thụ đã chẳng có ấn tượng tốt đẹp gì với Hồ Trân Trân, sau khi chuyện này xảy ra, sự chán ghét của hắn với cô ta càng trở nên mãnh liệt và đầy thù hằn hơn.
Đây rõ ràng là chuyện nội bộ gia đình hắn, tại sao một kẻ ngoài cuộc như cô ta lại dám trắng trợn can thiệp vào?
Dù cho có giàu có đến mấy đi chăng nữa, cô ta cũng không thể tự tiện mang vợ và con của hắn đi được. Hắn mới chính là trụ cột của gia đình này, hắn là người duy nhất có quyền định đoạt vận mệnh của vợ và con trai hắn.
Dựa vào cái gì mà Hồ Trân Trân lại ngáng đường hắn, phá hỏng mọi chuyện?
Nghĩ đến đây, trong đầu Đồng Thụ chợt lóe lên một ý định trả thù đầy độc địa.
Quả thật, Hồ Trân Trân có rất nhiều tiền, nhưng mọi người trong thành phố S cũng biết cô là người mới đến chưa lâu. "Rồng mạnh không thể trấn áp rắn địa phương", nếu Đồng Thụ ra tay, e là Hồ Trân Trân cũng phải chịu thiệt thòi không ít.
Con người ta luôn rất tự tin, đặc biệt là những kẻ như Đồng Thụ, chuyên phê phán và chỉ trích người khác.
Gã rút điện thoại ra rồi bước vội ra ngoài.
"Tiểu Bằng, mày gọi thêm vài người nữa đi cùng anh một chuyến."
"Không có gì to tát, chỉ là giáo huấn một kẻ từ nơi khác đến, để biết thân biết phận, đừng can thiệp vào chuyện riêng của người khác."
" Đúng vậy, anh sẽ đợi mày ở đường Bắc. Mày cứ bỏ chiếc xe đó lại, anh sẽ cho mày một chiếc mới."
Đồng Thụ không biết địa chỉ nhà của Hồ Trân Trân, nhưng có người biết.
Gã gửi tin nhắn cho Ngô An, và nhanh chóng thông qua vòng bạn bè của cô ta, Đồng Thụ đã tìm ra vị trí người quản gia của Hồ Trân Trân ở vùng Ngọa Sơn.
Chỉ cần nhắc đến Ngọa Sơn, Đồng Thụ đã có thể đoán được địa chỉ của Hồ Trân Trân: Biệt thự Ngọa Sơn.
Nơi đó non xanh nước biếc, phong cảnh hữu tình, phong thủy cực tốt, là khu biệt thự được xây dựng riêng cho giới siêu giàu. Khi khu biệt thự này vừa hoàn thành, Đồng Thụ cũng từng có ý định mua một căn, nhưng vì chần chừ quá lâu, giá biệt thự bị đẩy lên chóng mặt nên gã đành phải từ bỏ.
Hơn phân nửa tài sản của gã đều dùng để đầu tư vào bất động sản, nên Đồng Thụ từng tính đến việc bán căn nhà mình đang ở để mua một căn biệt thự ở Ngọa Sơn.
Nhưng vợ gã ốm đau bệnh tật quanh năm, chẳng bao lâu nữa có lẽ phải lo hậu sự. Nếu chuyển đến một nơi xa hoa như vậy vào lúc này, e rằng hơi xui xẻo.
Đồng Thụ tự trấn an bản thân, gã ngẩng đầu ưỡn n.g.ự.c bước ra khỏi trung tâm mua sắm.
Không ngờ từ phía sau, một vị tiểu thư nào đó lại nói vọng tới.
"Không có tiền mua thì đừng có vào đây, lại còn kiêu ngạo chỉ trỏ vào biệt thự của chúng ta nữa chứ, người từ đâu ra vậy?"
Biết Hồ Trân Trân ở khu biệt thự Ngọa Sơn, trong lòng Đồng Thụ liền nảy ra một ý định đen tối, gã muốn cho cô nếm mùi thế nào là " biết điều".
Nhưng mà khu biệt thự cao cấp này có hệ thống an ninh vô cùng chặt chẽ, gã muốn làm gì cũng không hề dễ dàng. Nếu cứ một mình chờ đợi Hồ Trân Trân ra ngoài như vậy thì không biết đến bao giờ.
Chỉ trong chốc lát, Đồng Thụ liền nảy ra một kế sách.
Nếu không tìm được cô, thì gã sẽ tìm đến những sản nghiệp trong tay cô.
Đồng Thụ đem chủ ý của mình nhắm vào Lâu Đài Chó.
Hồ Trân Trân vừa đưa mẹ con Đồng Soái vào một khu nhà ở đường Hà Đông xong, thì thấy Trần Khai với vẻ mặt rất nghiêm túc nói cô phải rời đi ngay.
"Chuyện gì vậy?"
"Bà chủ, Đồng Thụ đã được cảnh sát thả ra ngoài rồi, hắn đã mang người đến Lâu Đài Chó."
Hồ Trân Trân chỉ cần động não một chút cũng biết hắn ta không hề có ý tốt.
"Bên Lâu Đài Chó có sao không?"
"Ngài cứ yên tâm, mọi chuyện đã được giải quyết. Số lượng khách ngày một gia tăng, nên Cao tổng đang rất vui mừng. Hôm nay vừa vặn Cao tổng đi thị sát, Đồng Thụ còn chưa kịp ra tay thì đã bị người của Cao tổng phát hiện rồi."