Kính mời quý độc giả theo dõi phần tiếp theo để đọc trọn vẹn chương truyện!
Đồng Thụ nghĩ, cho dù bất kỳ ai cũng có thể rời khỏi Thực phẩm Đồng Thụ, nhưng riêng Đỗ Sơn thì không thể.
"Vì sao Tổng giám đốc Đỗ lại từ chức? Rốt cuộc đã có chuyện gì?"
Trong lòng Đồng Thụ dấy lên vô vàn nghi vấn, nhưng lại không có chỗ nào để trút giận. Anh ta chỉ có thể nặng lời với cô thư ký: "Kể cho tôi tường tận mọi chuyện đã xảy ra trong suốt hai ngày qua, đặc biệt là về Tổng giám đốc Đỗ!"
Cô thư ký thầm cảm thấy vô cùng ấm ức.
Cô ta đâu phải thư ký riêng của Tổng giám đốc Đỗ, làm sao có thể biết được chuyện gì đã xảy ra với anh ấy chứ?
Nhưng nếu nói ra những lời này với ông chủ, chắc chắn cô ta sẽ bị mắng té tát cho mà xem.
"Thưa giám đốc, Tổng giám đốc Đỗ đã bắt đầu chuẩn bị từ chức từ một tuần trước rồi ạ. Còn nguyên nhân cụ thể thì tôi cũng không rõ."
Một tuần trước ư?
Chẳng phải đó là lần đầu tiên anh ta bị bắt giam sao?
Vậy mà Đỗ Sơn lại bỏ đi ngay lúc anh ta gặp nạn, thậm chí còn không thèm nói một lời với người bạn này!
Chắc chắn phải có chuyện gì đó rất lớn đã xảy ra!
Đồng Thụ vò đầu bứt tai, đứng tại chỗ xoay tròn hai vòng, nhưng vẫn chẳng tài nào hiểu nổi. Anh ta rút điện thoại, gọi cho Đỗ Sơn.
"Xin lỗi, số điện thoại quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, xin vui lòng..."
Giọng nữ máy móc của tổng đài cứ lặp đi lặp lại câu nói quen thuộc ấy.
Đồng Thụ đâu phải kẻ ngốc, rõ ràng là Đỗ Sơn đã chặn số anh ta rồi.
Nhiều năm cùng nhau đồng hành gây dựng sự nghiệp, Đồng Thụ vẫn luôn xem Đỗ Sơn như anh em ruột thịt.
Giờ đây Đỗ Sơn làm vậy, khác nào đ.â.m một nhát d.a.o chí mạng sau lưng anh ta chứ!
Vợ con thì bỏ đi, ngay cả người anh em chí cốt nhất cũng đã quay lưng. Nhìn lại quanh mình, tất cả mọi người đều xa lánh, và cả chuyện thịt có vấn đề ở nhà máy cũng đã bị phanh phui. Giờ đây anh ta hoàn toàn không biết phải đối phó ra sao.
Anh ta khó khăn lắm mới mò đến được nhà máy thì bị một phóng viên đang đứng chờ ở cửa vô tình đụng trúng, ngã nhào.
"Tổng giám đốc Đồng, ngài có lời giải thích nào về vấn đề thịt có chứa clenbuterol không?"
"Sau khi vụ việc bị phanh phui, ngài vẫn chưa một lần xuất hiện. Ngài đang cố tình trốn tránh sự chú ý của dư luận sao?"
"Chính phủ cũng đã vào cuộc điều tra, công ty của ngài sẽ phải tiếp nhận thanh tra từ cấp trên. Vậy mà lúc đó ngài đang ở đâu?"
Một rừng micro cứ thế xông thẳng vào mặt, như thể muốn nhét vào tận miệng Đồng Thụ.
Anh ta muốn thoát khỏi vòng vây phóng viên, nhưng hoàn toàn không thể đẩy nổi những người đàn ông vạm vỡ đang chĩa máy quay.
"Các người không thấy phiền phức quá sao? Mau tránh ra!"
Đồng Thụ đã mất hết kiên nhẫn. Hắn vẫn chưa nắm rõ tình hình nên hoàn toàn không biết phải trả lời những câu hỏi dồn dập của phóng viên thế nào.
Vừa buông một câu chửi thề, hắn toan chuồn khỏi đám đông.
Nhưng hắn đã quá xem thường sự khát khao tin độc của đội ngũ phóng viên cùng những người quay phim cao lớn, vạm vỡ kia.
Thái độ hằn học của Đồng Thụ chỉ khiến vòng vây siết chặt hơn. Mọi ánh mắt đều đổ dồn vào hắn, chờ đợi một lời giải thích.
" Tôi đã nói là tôi không biết rồi mà!" Đồng Thụ gào lên, nhưng đám đông vẫn chen lấn, xô đẩy không ngừng.
"Đồng tổng, có phải sự im lặng của ngài là lời ngầm thừa nhận sản phẩm công ty có vấn đề không? Xin hỏi ngài cảm thấy thế nào về chuyện này?"
"Vấn đề vệ sinh an toàn thực phẩm tại nhà máy đã gây ra làn sóng phẫn nộ lớn trong dư luận. Công ty Đồng Thụ có biện pháp khắc phục nào không, thưa ngài?"
"Có thông tin rò rỉ rằng ngài đã bị tạm giam để phục vụ công tác điều tra, điều này có đúng không?"
Ngay khi câu hỏi cuối cùng vừa dứt, cả không gian như chùng xuống một cách kỳ lạ.
Tất cả phóng viên đều nhận ra đây chính là tin tức động trời, liền chĩa thẳng camera vào mặt Đồng Thụ, không bỏ lỡ một phản ứng dù là nhỏ nhất của hắn.
"Đồng tổng, xin hãy lên tiếng!"
" Tôi có thể hỏi lý do ngài bị tạm giam không?"
…
Cho dù Đồng Thụ không trả lời, đám phóng viên này cũng sẽ tự có cách để đào bới ra sự thật.
Hắn bị đám đông chen lấn xô đẩy này làm cho nổi điên, không thể kìm nén thêm được nữa.
Suốt nhiều năm nhận được sự ngưỡng mộ và kính trọng của mọi người, hắn đã quên mất gốc gác của mình, rằng hắn vốn dĩ chỉ là một tên chăn gà đến từ vùng thôn quê hẻo lánh.
Sự kiêu ngạo trong hắn đã được nuôi dưỡng bởi những lời tán dương, nên giờ đây, hắn không thể chịu đựng nổi bất kỳ sự dèm pha hay nghi ngờ nào từ người khác.
"Chuyện của tôi thì liên quan quái gì đến các người?"
Hắn gào lên, "Mẹ kiếp, đám các người muốn c.h.ế.t à? Không phải chỉ là một tin tức thôi sao, tôi cho các người phỏng vấn! Mấy tên nhà quê nghèo hèn, tránh xa ra!"
Phóng viên đứng đầu, vẻ mặt tối sầm lại, nhắc nhở: "Đồng tổng, xin ngài cẩn trọng lời lẽ. Chúng tôi đang phát sóng trực tiếp!"
Lời nhắc nhở này nghe chẳng khác nào một lời cảnh cáo.
Nhưng Đồng Thụ đã hoàn toàn mất kiểm soát, chẳng còn nghe lọt tai bất cứ lời khuyên hay cảnh báo nào.
Những lời lẽ thô tục vừa thốt ra đã trực tiếp đánh bay chút thể diện cuối cùng của hắn.
Hắn không màng đến hình tượng, bất chấp mọi thứ, điên cuồng xô đẩy khỏi vòng vây của đám phóng viên, thậm chí giẫm lên chân những người xung quanh để thoát thân.
Cổng nhà máy chỉ có thể ra vào bằng thẻ từ.
Đồng Thụ thầm thấy may mắn vì trước đây đã bỏ ra một khoản tiền lớn để lắp đặt hệ thống này, mỗi lượt chỉ cho phép một người đi qua, đảm bảo an ninh tuyệt đối.
Cánh cổng sắt kiên cố cuối cùng cũng chặn đứng đám phóng viên đang gào thét bên ngoài.