Xuyên Không Làm Giàu: Tui Là Phú Bà Đây!

Chương 152

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~5 phút

Mời quý độc giả tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện bên dưới!

Đây là một cơ hội tuyệt vời.

Phương Bình hưng phấn nắm chặt hai tay: "Chị chủ, chị cứ chờ mà xem, chuyện này tôi nhất định sẽ làm thật tốt!"

Anh ấy vội vã lao ra khỏi cửa, thậm chí còn chưa kịp chào Hồ Trân Trân.

Không ngờ chỉ vài phút sau, Phương Bình đã hớt hải chạy về: "Không ổn rồi, chị chủ!"

"Đồng Thụ đã đến biệt thự Ngoạ Sơn rồi, còn đứng trước cổng nói muốn chịu đòn nhận tội nữa!"

Đã đến rồi thì thôi, đằng này hắn ta còn cố tình dẫn theo nhiều phóng viên như vậy, rõ ràng là có ý đồ không hề tốt đẹp.

"Hắn muốn chịu đòn nhận tội sao?"

Hồ Trân Trân lười biếng đến mức mí mắt cũng chẳng thèm nâng lên: "Hắn có quỳ xuống không, có mang cành mận gai đến không?"

"Không ạ, hắn chỉ đứng bên ngoài, cầm một cây gậy cao su, nói là muốn được bà chủ đánh cho hai cái để xả giận."

Đây là muốn dời đi sự chú ý của công chúng sao? Từ vấn đề vệ sinh thực phẩm chuyển sang chiêu trò cạnh tranh giữa các đối thủ kinh doanh để hắn ta vớt vát lại chút danh tiếng đã mất?

Trong lòng Hồ Trân Trân đã sớm hiểu rõ mưu đồ này.

"Bận tâm đến hắn ta làm gì. Hắn muốn lấy lòng thương cảm từ công chúng thì cũng phải có người chịu hợp tác diễn cùng mới được chứ."

Hồ Trân Trân thản nhiên cho một quả việt quất vào miệng: "Loại kỹ xảo vụng về như vậy, chỉ lừa được mấy người ngây thơ thôi."

Bên ngoài cổng.

Trời mùa hè nóng đến mức khó mà chịu đựng nổi.

Vào kỳ nghỉ hè, không khí oi bức xung quanh có thể biến thành một cái lò nướng khổng lồ, chỉ cần đứng vài giờ là có thể "nướng chín" cả một con người.

Các phóng viên được Đồng Thụ gọi đến cuối cùng cũng không chịu nổi nữa mà nổi giận với hắn.

"Đồng tổng, không phải ngài nói muốn đích thân nhận tội với Hồ tổng sao? Nhưng Hồ tổng đâu rồi?"

" Đúng vậy, chúng tôi không thể đứng chờ mãi thế này được. Đồng tổng hay là ngài gọi điện cho Hồ tổng đi?"

Đồng Thụ đã phải hạ mình rất nhiều mới nghĩ ra chiêu trò này, nhưng khi nghe những lời thúc giục của phóng viên, sắc mặt hắn ta càng lúc càng sa sầm.

"Đợi một chút đi, không phải lúc nãy giám đốc Phương vừa mới đi ra đây hay sao? Chắc chắn cô ta đã quay vào báo cho Hồ tổng biết tôi đang ở bên ngoài rồi. Chắc chắn Hồ tổng sẽ ra để thuyết phục tôi rời đi!"

Hắn càng nói thì càng nghe có vẻ không đáng tin chút nào.

Nhưng may mắn là hắn có đưa cho họ một khoản tiền kha khá. Nếu có thể chộp được tin tức này thì đây sẽ là một tin độc quyền cực sốt dẻo, cho nên những phóng viên nhỏ này cũng đành nín nhịn chờ đợi.

Không ngờ, bọn họ đã phải chờ đến tận năm giờ chiều.

Trời đã nhá nhem tối, Đồng Thụ cũng không đứng vững được nữa, dứt khoát ngồi phịch xuống tảng đá ven đường.

Các phóng viên cảm thấy vô cùng tức giận và không cam lòng vì đã phí cả buổi trưa đứng đợi vô ích, nên cũng bực bội ngồi xuống gần đó.

"Đồng tổng, chẳng phải ngài nói vụ thịt của nhà máy ngài là do Hồ tổng cho người tiết lộ ra hay sao? Tại sao ngài đã đến tận cửa rồi mà vẫn không thấy cô ấy xuất hiện?"

Lời nói này như một nhát d.a.o sắc lẻm đ.â.m thẳng vào lòng Đồng Thụ.

Bình thường hắn ghét nhất là bị người khác không tôn trọng. Bây giờ hắn ta đã làm đến mức này rồi mà Hồ Trân Trân còn chưa có bất kỳ động thái gì. Đằng này, một tên phóng viên quèn lại dám mỉa mai hắn.

Khi hắn đang chuẩn bị nổi cơn tam bành thì tên phóng viên này đột nhiên đứng phắt dậy.

"Xe của Hồ tổng! Xe của Hồ tổng kìa!"

Đồng Thụ sững sờ vài giây, rồi mới ý thức được việc mình nên làm.

"Hồ tổng, tôi thật sự đã sai rồi …"

Đồng Thụ gào thét ầm ĩ, cố gắng nặn ra hai giọt nước mắt giả dối. Không đợi hắn nói thêm câu thứ hai thì cánh cổng của khu biệt thự đã mở ra, chiếc xe của Hồ Trân Trân nhanh chóng lướt qua, không thèm liếc nhìn Đồng Thụ dù chỉ là nửa con mắt.

Các phóng viên ở phía sau hắn đang chuẩn bị cầm máy ảnh lên chụp cũng c.h.ế.t lặng.

Họ liếc nhìn nhau, rồi từ từ đưa máy ảnh hướng về phía Đồng Thụ.

"Không săn được tin tức độc quyền nóng hổi thì có tin giải trí cũng được vậy."

Đến tối, khuôn mặt khóc lóc tèm nhem của Đồng Thụ đã xuất hiện trên Weibo, hắn ta đã trở thành đối tượng để cư dân mạng chế nhạo không ngừng.

[Không phải chứ, ở độ tuổi này rồi mà còn diễn trò đáng thương như thế sao.]

[Cười c.h.ế.t mất thôi. Tôi còn chưa khóc vì ăn thịt bẩn ở nhà máy hắn ta, vậy mà hắn đã khóc trước tôi rồi.]

[Hắn ta còn muốn kéo Hồ tổng xuống nước cùng sao. Thật không biết xấu hổ mà.]

[Khi nào thì Thực phẩm Đồng Thụ đóng cửa vậy? Xem cái ông chủ ấy làm trò gì đây không biết!]

Trần Khai nhìn Hồ Trân Trân đang ngồi trên sofa đọc bình luận trên Weibo.

Biểu cảm của Đồng Thụ khi nhìn thấy xe lướt nhanh qua quả thật buồn cười, khiến Hồ Trân Trân – người trong cuộc – bật cười thành tiếng.

"Khả năng diễn xuất của Đồng tổng cũng kém thật, hắn gào thét nửa ngày trời mà chỉ có sấm sét không có mưa, thậm chí còn không rặn ra nổi một giọt nước mắt."

"Quả nhiên là vẫn chưa đủ thương tâm, đến nước mắt cũng keo kiệt như thế."

Hồ Trân Trân mở điện thoại ra, nhìn thấy tin nhắn mới nhất của Ôn Lệ gửi đến, khóe miệng khẽ cong lên.

"Ai da, thật không khéo rồi, xem ra lần này Đồng tổng sẽ đau lòng lắm đây."

Hồ Trân Trân đọc được tin này, không khỏi chấn động.

Cô quay sang nhìn Trần Khai, anh cũng tháo kính ra, xoa xoa mắt vài lần, rõ ràng là không tin vào những gì mình vừa đọc.

Một lúc lâu sau, anh mới cất lời: "Mối quan hệ giữa ba người bọn họ quả thực có chút phức tạp…"

Xuyên Không Làm Giàu: Tui Là Phú Bà Đây!

Chương 152