Tại sao mình cứ gây rắc rối cho mẹ kế mãi thế? Chẳng lẽ mình thực sự là ngôi sao chổi như mọi người vẫn nói sao?
Hồ Trân Trân hạ cửa kính xe xuống, nhìn thấy dáng vẻ sắp òa khóc của đứa trẻ.
"Sao thế Tiểu Thầm? Mẹ làm con sợ à?"
Giang Thầm vừa lắc đầu, lại vừa gật đầu.
Khoảnh khắc nhìn thấy cô, trái tim nặng trĩu của cậu bỗng chốc nhẹ bẫng. Nước mắt cứ thế tuôn rơi, không sao kìm lại được.
Nhìn dáng vẻ đáng thương ấy, Hồ Trân Trân lập tức mềm lòng.
Cô rút mấy tờ khăn giấy, bước xuống xe, nhẹ nhàng lau nước mắt cho Giang Thầm.
"Đừng sợ, đừng sợ, có mẹ ở đây rồi."
Giang Thầm lập tức nhào vào lòng cô, bật khóc nức nở.
Sự sợ hãi bình thường không thể khiến một đứa trẻ bật khóc nức nở đến mức này.
Hồ Trân Trân ôm cậu vào lòng, nhẹ nhàng vỗ về tấm lưng nhỏ. Hàng mi cô khẽ rũ xuống, ánh mắt lại tối sầm lại, sâu thẳm.
Mới ngày đầu chuyển đến mà đã có kẻ dám bắt nạt Thần Tài nhỏ của cô sao? Chúng còn không thèm hỏi xem người mẹ này có đồng ý không?
Mãi mười phút sau, Hồ Trân Trân mới dỗ dành được Giang Thầm.
Từ khi có ký ức đến giờ, Giang Thầm chưa từng khóc thoải mái đến thế. Khóc xong, cậu lại thấy hơi ngượng ngùng.
Hồ Trân Trân nhìn thấy ánh mắt né tránh của cậu nhưng không vạch trần. Cô hỏi: "Tiểu Thầm có còn muốn đạp xe nữa không? Hay là lên xe về thẳng với mẹ?”
Mắt Giang Thầm vẫn còn hơi sưng, không muốn bị chú tài xế xa lạ trên xe nhìn thấy. Cậu đáp: "Con muốn đạp thêm một vòng nữa ạ.”
Hồ Trân Trân cũng không ngăn cản cậu.
"Được thôi, nhưng mà đoạn đường này xe cộ đông đúc, rất nguy hiểm. Hay là bảo chú Lưu và mọi người đi theo sau con nhé?"
Kể từ khi Giang Thầm biết đi xe đạp, chưa từng có ai lo lắng cho sự an toàn của cậu mỗi khi ra ngoài như thế này.
Bất chợt nghe những lời này, cậu bé ngây người một lát, rồi khẽ gật đầu.
Mười chiếc Ferrari nối đuôi nhau, chầm chậm lăn bánh – một cảnh tượng hiếm thấy đến lạ. Ánh đèn flash từ những chiếc điện thoại của người đi đường không ngừng chớp nháy, chụp lại rồi nhanh chóng đăng lên mạng xã hội khoe bạn bè.
Hồ Trân Trân dặn dò Lưu An vài câu, nhưng cô không lên chiếc xe đó.
Cô chọn một chiếc xe ở cuối đoàn, chờ tất cả những chiếc còn lại đều đã theo sau Giang Thầm, cô mới lên tiếng.
"Quay đầu, trở về biệt thự."
Người tài xế vốn đang lén nhìn ngắm nhan sắc của bà chủ, bỗng giật mình trước vẻ mặt lạnh tanh của cô. Anh ta lập tức đáp: "Vâng, bà chủ.”
Tiếng gọi "bà chủ" đã được huấn luyện bài bản, vừa nghe đã biết là cố ý tập dượt.
Nhưng lúc này, Hồ Trân Trân không còn tâm trí đâu mà nghĩ đến những chuyện đó. Toàn bộ sự chú ý của cô dồn vào việc tóm được thủ phạm.
Cô đã gửi tin nhắn cho quản gia Trần, yêu cầu ông gọi tất cả người làm trong biệt thự xuống sảnh chính.
Quản gia gọi điện lại ngay lập tức.
"Xin bà chủ cứ yên tâm, chuyện này tôi đã điều tra rõ ràng rồi ạ."
"Sảnh tầng một và phòng bếp đều có camera giám sát. Tôi đã xem lại, phát hiện cậu chủ nhỏ từng ở bên ngoài phòng bếp một lúc lâu, sau đó tâm trạng liền sa sút trông thấy."
"Hai bảo mẫu bây giờ đang có mặt ở sảnh. Những lời đồn đại buổi chiều của các cô ấy, tôi đã soạn thành văn bản và gửi cho bà chủ rồi ạ."
Hồ Trân Trân vừa mở WeChat ra, cô đã hiểu vì sao Trần Khai lại không muốn kể lể trực tiếp.
Cô kiềm nén cơn giận đang bốc lên, lạnh giọng ra lệnh: "Đừng để họ đi đâu hết, tôi sẽ về ngay lập tức."
Chiếc điện thoại đang sáng màn hình bị cô ném mạnh sang một bên.
Màn hình vẫn chưa tắt, hiện rõ mồn một trên đó là những từ ngữ độc địa: "khắc chồng", "kẻ gây họa cho gia đình", "gánh nặng".
Tài xế Tiểu Vương giật mình thon thót trước lửa giận ngút trời của cô. Ngay sau đó, giọng Hồ Trân Trân lạnh băng, đầy sát khí vang lên:
" Tôi muốn xem, rốt cuộc là kẻ nào dám ở trong nhà tôi mà buông lời độc địa, mắng con trai tôi là ' sao chổi khắc tinh'!"