Mời quý độc giả tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện ở bên dưới!
Trần Khai hạ thấp giọng: " Tôi có một đề xuất hay ho, không biết anh có muốn nghe không?"
"Anh cứ nói đi!" Người quản lý vội vàng lau mồ hôi trên trán bằng tay áo.
"Thị trường cao cấp đã không thể dung nạp họ, nhưng tôi nghĩ rằng thị trường cấp thấp và trung bình thì họ vẫn còn cơ hội."
"Anh yên tâm, tôi đã hiểu ý anh rồi."
Đối với nghề bảo mẫu, khối lượng công việc và mức lương giữa thị trường cao cấp và thị trường cấp thấp có sự chênh lệch một trời một vực.
Trước đây, cô Hồ không ở thành phố S, nên đã giao cho Trần Khai toàn bộ công việc trang trí biệt thự, đồng thời cũng trao cho anh ta toàn bộ quyền hạn.
Từ khi căn biệt thự này bắt đầu được trang hoàng, mọi thứ đều nằm dưới sự quản lý của Trần Khai. Hồ Trân Trân đã dành cho anh ta sự tin tưởng tuyệt đối đến mức, dù còn chưa gặp mặt lấy một lần, cô đã trao cho anh ta tất cả kinh phí để trang trí biệt thự, tuyển dụng nhân sự, và giám sát thiết kế. Sự tin tưởng, tín nhiệm tuyệt đối này quả thực hiếm có!
Sau khi người quản lý rời đi, Trần Khai thu lại nụ cười gượng gạo trên môi.
Bản thân anh ta vốn ẩn chứa nét hung dữ, nên phải nhờ vào cặp kính và nụ cười thường trực để che đậy trên gương mặt, cố gắng tạo nên vẻ ngoài tao nhã của một quản gia.
Lúc này, anh ta ngừng cười, hoàn toàn mở to hai mắt. Chỉ cần trợn mắt, vẻ hung hãn lập tức toát ra.
Trần Khai tiện tay vo những bản sơ yếu lý lịch của hai bảo mẫu thành những nắm giấy vo tròn.
Ngay trong ngày đầu tiên, sự tín nhiệm của cô chủ dành cho anh đã lung lay hoàn toàn chỉ vì hai bảo mẫu ngu ngốc đến mức không thể chấp nhận được này.
Trần Khai thậm chí còn không dám đem toàn bộ những lời hai bảo mẫu nói trong bếp kể lại cho Hồ Trân Trân. Cái ý định dùng thuốc trừ sâu hãm hại cậu chủ nhỏ ấy, nếu để cô chủ biết, e rằng cô sẽ hoàn toàn mất lòng tin vào anh.
Trần Khai càng nghĩ càng sợ hãi, thế nên anh ta càng thêm tàn nhẫn với hai người này.
Anh ta tự ý nâng cao mức độ nghiêm trọng trong lời của Hồ Trân Trân, trực tiếp biến việc "đuổi ra khỏi biệt thự" thành "cấm bén mảng đến khu cao cấp này". Giờ thì, phải để cho hai kẻ kia nếm mùi khác biệt một chút.
Có những thủ đoạn bẩn thỉu mà những người giàu có như cô chủ đây thường không bận tâm. Trần Khai đã từng trải nên tự nhiên biết cách, sớm đã chuẩn bị sẵn một nước cờ. Cũng may hai bảo mẫu kia chỉ nói suông, chứ chưa ra tay hãm hại cậu chủ nhỏ. Nếu không, Trần Khai cũng chẳng dám giấu giếm chi tiết này.
Anh nhớ tới lời Hồ Trân Trân đã ám chỉ, bèn nhấc điện thoại.
"Này, A Thâm, tôi là Trần Khai đây. Cậu còn làm thám tử không?"
"Không có gì, tôi chỉ muốn giới thiệu cậu một vụ làm ăn lớn. Vụ điều tra ngoại tình thôi, nhưng tiền công... sáu con số lận đấy."
"Người anh em, đã vậy thì nếu có tin tức gì, nhớ báo tôi đầu tiên nhé."
Sau khi kết thúc cuộc điện thoại, Trần Khai chỉnh lại vẻ mặt, lái xe trở về biệt thự.
Lúc anh ta quay về, cậu chủ nhỏ đã ở nhà rồi, nên đương nhiên anh ta không thể báo cáo y như kế hoạch ban đầu.
"Cô chủ, chuyện tìm bảo mẫu mới tôi đã sắp xếp ổn thỏa rồi."
Anh ta vừa dứt lời, Hồ Trân Trân liền hiểu ý.
Cô định thử năng lực làm việc của Trần Khai, để tìm hiểu kỹ hơn về người quản gia này.
"Được, vậy chuyện này nhờ anh. Sau khi hoàn tất, tôi sẽ tăng lương cho anh."
Nụ cười trên khóe môi Trần Khai mở rộng hơn một chút: "Vâng, vậy tôi sẽ không khách sáo với cô chủ."
Nhìn qua, trông cô vui vẻ hơn trước rất nhiều, chẳng lẽ là vì cậu chủ nhỏ sao?
Hồ Trân Trân quả thật rất vui vẻ.
[Tiểu Kim, mày nói lại một lần nữa, độ ưa thích bây giờ là bao nhiêu?]
[Ký chủ, là 3 điểm! Xin chúc mừng ngài đã nhận được hai cơ hội rút thăm trúng thưởng!]
Đôi mắt Hồ Trân Trân cong cong như vầng trăng khuyết, ẩn giấu niềm vui sướng không thể tả, nhưng lại chẳng thể giấu được nụ cười trên khóe miệng.
Đúng là con trai cưng của cô mà, đã trực tiếp mang lại cho cô hai lần cơ hội rút thăm trúng thưởng.
Nhưng mà bé con dường như có vẻ có tâm sự gì đó, vẫn còn hơi ủ ê.
Hồ Trân Trân đã quyết tâm phải chăm sóc cậu bé thật tốt, để cậu không còn phải chịu đựng thêm bất cứ nỗi buồn nào. Vì vậy, trong một khoảnh khắc bất chợt, cô quyết định tổ chức một buổi trò chuyện nhỏ giữa hai mẹ con.
Địa điểm được chọn là phòng xem phim của biệt thự.
Cô không phải kiểu người nghiêm túc, cũng không thể tự coi mình là một bậc cha mẹ khuôn phép. Nếu đã vậy thì cứ dứt khoát trò chuyện với Giang Thầm trong một bầu không khí thoải mái.
Cứ suy nghĩ như vậy, Hồ Trân Trân nhanh chóng bật phim hoạt hình Peppa Pig.
Trong căn biệt thự được bài trí xa hoa, ngay cả phòng xem phim cũng được trang bị cấu hình cao cấp nhất. Hồ Trân Trân ngả lưng xuống ghế massage, tầm mắt cô vừa vặn đối diện với màn hình chiếu siêu lớn, gần như choán hết cả bức tường.
Giang Thầm được cô sắp xếp ngồi trên một chiếc ghế khác, bên cạnh còn chuẩn bị sẵn một ly nước cam.
"Tiểu Thầm, có một chuyện mà mẹ nên nói với con sớm một chút."
Trong bầu không khí thoải mái vui vẻ, Hồ Trân Trân nhắm hờ mắt, thản nhiên nói.
Ở bên kia, Giang Thầm còn chưa quen với việc tận hưởng chiếc ghế massage êm ái, lòng cậu đang căng thẳng.
Mẹ kế định nói chuyện gì đây? Có phải là về tiền bạc không?
Trước đó, Giang Thầm vẫn luôn nghĩ mình bị ép buộc sống chung với mẹ kế, nhưng sau khi trút hết nước mắt, cậu bỗng nhận ra, bản thân lại có chút thích cuộc sống này.
Trong lòng bất giác nảy ra suy nghĩ, nếu mẹ kế là mẹ ruột của cậu thì tốt rồi, như vậy cậu sẽ không cần phải băn khoăn chuyện đi hay ở lại.
Giang Thầm quyết định thử tranh thủ cho mình một cơ hội.
"Lớn lên con sẽ kiếm thật nhiều tiền, con cũng có thể học nghề bác sĩ."
Cậu sẽ cố gắng kiếm thật nhiều tiền để trả lại cho Hồ Trân Trân, cũng sẽ nỗ lực học bác sĩ để chữa bệnh cho cô. Vì vậy, cô có thể mãi mãi là mẹ của cậu được không?
Giang Thầm muốn hỏi như vậy, nhưng cậu lại không quen thể hiện cảm xúc, nên chỉ nói ra câu đầu tiên.
Cậu lo lắng siết chặt hai tay, chờ đợi câu trả lời từ Hồ Trân Trân.
Hồ Trân Trân ngơ ngác không hiểu gì.