Xuyên Không Làm Giàu: Tui Là Phú Bà Đây!

Chương 21

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~6 phút

Mời bạn đọc tiếp để khám phá toàn bộ chương truyện!

"Đó là tiền của mẹ tớ."

"Mẹ cậu xinh đẹp quá", Hứa Gia Nghĩa hưng phấn đi đến cạnh Giang Thầm, hai cậu bé sóng vai nhau: "Lúc trước sao lại không thấy dì ấy đưa cậu đi học, còn ba cậu đâu rồi? Có phải cũng rất đẹp trai không?”

Giang Thầm vẫn giữ vẻ mặt điềm tĩnh như mọi khi: "Ba tớ c.h.ế.t rồi, tớ xin nghỉ học chính là vì chuyện này. Người vừa đưa tớ đến là mẹ kế, hai người bọn họ vừa mới kết hôn.”

Đây là câu dài nhất từ trước đến nay mà Hứa Gia Nghĩa từng nghe Giang Thầm nói.

Đối với một đứa trẻ tám tuổi, lượng thông tin này thật sự quá lớn để tiếp nhận.

"Tớ xin lỗi nhé, tớ không ngờ nhà cậu lại xảy ra chuyện như vậy."

Hứa Gia Nghĩa quả thực rất áy náy.

Giang Thầm cảm thấy chẳng có gì phải xin lỗi cả, trong lòng cậu, Giang Hoa chẳng khác nào một người xa lạ.

Hai người lần lượt bước vào lớp, Hứa Gia Nghĩa nhanh chóng bị bạn cùng bàn kéo lại.

"Sao hôm nay cậu lại đi cùng với Giang Thầm ... Cậu khóc đấy à? Giang Thầm bắt nạt cậu à?”

"Không có, không có", Hứa Gia Nghĩa vội vàng ngăn người bạn cùng bàn đang định bênh vực mình: "Tớ chỉ cảm thấy cậu ấy thật sự quá đáng thương.”

"Hả?"

Hứa Gia Nghĩa bình thường rất hay xem phim tình cảm cùng mẹ, cảm xúc của cậu bé lúc này vô cùng mãnh liệt, vừa lau nước mắt vừa giải thích cho cậu bạn cùng bàn.

"Cậu không hiểu đâu, hôm nay mẹ kế của Giang Thầm lái chiếc Ferrari tới, nhưng Giang Thầm lại không vui chút nào."

Hứa Gia Nghĩa rơm rớm nước mắt nhìn lướt qua Giang Thầm, không kìm nổi lại òa khóc lần nữa.

"Thật đáng thương, thật đáng thương."

Cậu bạn cùng bàn cũng ngớ người ra: "... Hứa Gia Nghĩa, cậu không sao đấy chứ?”

Rốt cuộc tại sao Giang Thầm ngồi xe Ferrari mà lại không vui cơ chứ!

Cậu bạn cùng bàn cực kỳ hoang mang, ngoảnh mặt nhìn về phía Giang Thầm, phát hiện khuôn mặt Giang Thầm cũng thoáng hiện vẻ bối rối.

Dưới ánh mắt hoang mang của cả hai, chỉ có Hứa Gia Nghĩa là tiếp tục khóc nức nở.

"Cô là phụ huynh của Giang Thầm?"

Khương Tân ngạc nhiên nhìn cô gái trẻ vừa bước vào văn phòng.

" Đúng, tôi là mẹ thằng bé", biết rõ sự ngạc nhiên của giáo viên chủ nhiệm, Hồ Trân Trân suy nghĩ một lát rồi bổ sung: "Mẹ kế.”

Trong văn phòng ngoài cô ra còn có một vị phụ huynh khác.

Nghe đến hai chữ " mẹ kế", vị phụ huynh kia lập tức ngước mắt nhìn sang, ánh mắt đầy vẻ khinh thường lướt qua gương mặt Hồ Trân Trân.

"Những chuyện này, vẫn là để mẹ ruột của đứa trẻ tự mình xử lý thì tốt hơn."

Hồ Trân Trân liếc qua một cái là biết ngay đối phương nghĩ gì. Chắc hẳn cô ta cho rằng một người mẹ kế trẻ tuổi như vậy thì chẳng thể đứng đắn nổi.

Giải thích chuyện này quá rắc rối, nhưng Hồ Trân Trân cũng không phải loại người nóng nảy để phản bác gay gắt.

Cô nhắm mắt lại, véo mạnh vào đùi mình một cái. Khóe mắt cô bỗng long lanh ẩm ướt.

"Thật ngại quá, mẹ ruột của Giang Thầm bỏ đi ngay sau khi sinh. Giờ ba thằng bé cũng vừa qua đời, thành ra chuyện này chỉ có thể do một người mẹ kế như tôi đến đây giải quyết thôi."

"Thằng bé còn nhỏ dại, nhưng tôi đã xác định sẽ nuôi nấng nó như con ruột của mình. Hôm nay tôi chỉ muốn đến để tìm hiểu xem tình hình học tập và sinh hoạt của con ở trường ra sao."

Hồ Trân Trân vừa nói xong, vị phụ huynh kia đã đứng ngây ra, mặt mày luống cuống rồi vội vàng nói: “Cô đừng để ý những lời tôi vừa rồi.”

"Thật xin lỗi, mẹ của Giang Thầm đúng không? Miệng tôi nhanh hơn não, lỡ lời rồi, cái này..."

"Không sao đâu." Hồ Trân Trân nở nụ cười thấu hiểu: "Tuy nhiên, không phải tất cả mẹ kế đều không tốt với con riêng đâu."

Nghe vậy, vị phụ huynh kia càng thêm xấu hổ, vội vàng xoa dịu: “Cô chắc chắn sẽ là một người mẹ rất tốt!”

Không dám nán lại thêm, cô ta vội vàng đứng dậy: “Cô Khương, vậy hôm nay tôi xin phép không làm phiền nữa. Chuyện ban giám sát, chúng ta hẹn đến buổi họp phụ huynh rồi trao đổi thêm nhé.”

Ban giám sát?

Hồ Trân Trân lịch sự gật đầu chào tạm biệt, thầm ghi nhớ từ khóa này.

"Mời cô ngồi."

Khương Tân liếc nhìn đồng hồ, sau đó gạch bỏ tờ đơn xin nghỉ phép của Giang Thầm.

"Dạo này Giang Thầm có ổn không?" Khương Tân dừng một chút, chợt nhận ra người phụ nữ trước mặt vừa trải qua nỗi đau mất chồng, nên giọng điệu càng trở nên dịu dàng, uyển chuyển hơn: " Tôi biết gần đây cô vừa mất chồng, chắc hẳn vẫn còn nhiều đau buồn. Nhưng con trẻ cũng vậy, chúng cũng cần được đặc biệt quan tâm, chăm sóc trong thời điểm này.”

Nghe những lời này, Hồ Trân Trân thầm nghĩ đây quả là một giáo viên có tâm.

Dù cô chẳng mảy may đau lòng vì cái c.h.ế.t của Giang Hoa, nhưng bề ngoài vẫn phải diễn cho đạt.

Trên gương mặt Hồ Trân Trân thoáng hiện vẻ u buồn: “Cô nói đúng, chúng ta nên quan tâm nhiều đến thằng bé trong giai đoạn này. Dạo này tôi sẽ để ý đến tâm lý của Thầm Thầm hơn, cũng sẽ dặn quản gia chuẩn bị thêm một vài món đồ chơi để thằng bé có thứ mà giải khuây.”

“Hả?”

Khương Tân nghe xong thì hơi nghẹn lời. Quản gia? Mẹ kế của Giang Thầm lại giàu đến vậy sao?

Trước đây, ba của Giang Thầm từng đến trường xin khất học phí. Khương Tân vẫn nhớ rất rõ chuyện đó, cô cũng từng nghe loáng thoáng vài lời bàn tán.

Ngay cả mấy cô giáo trong trường cũng từng bị lừa phỉnh, đến khi qua lại với ba Giang Thầm mới vỡ lẽ ông ta là một gã lăng nhăng chính hiệu.

Chà, mấy năm nay, các quý bà đại gia lại chuộng kiểu đàn ông như thế này à?

Khương Tân tò mò nhìn Hồ Trân Trân, ướm hỏi: “Bình thường đều do quản gia chăm sóc thằng bé sao?”

Cô giáo hỏi một câu đầy ẩn ý, thực chất là muốn thăm dò xem nhà Hồ Trân Trân có thật sự có quản gia không.

"Thật ra thì Thầm Thầm mới bắt đầu sống cùng tôi. Quản gia chỉ là giúp đỡ tôi trông nom một tay thôi, chứ tôi đâu có phó thác hoàn toàn cho người khác đâu, cô đừng hiểu lầm nhé.”

Hồ Trân Trân vừa giải thích xong, đúng lúc Trần Khai gõ cửa phòng làm việc.

Hồ Trân Trân trông thấy anh ta, quay sang mỉm cười với Khương Tân: “Đây là lần đầu tiên tôi làm mẹ, cũng chẳng biết phải làm thế nào cho phải. Hôm nay tôi tự ý mua mấy ly trà sữa mời mọi người, hy vọng không làm phiền ạ.”

Trước đây cũng có không ít phụ huynh muốn tặng quà, nên Khương Tân chẳng hề bất ngờ. Cô vẫn khéo léo mở lời từ chối như mọi khi.

"Mẹ Giang Thầm, chúng tôi không tiện nhận quà ạ."

"Không hẳn là quà đâu ạ, chỉ là mấy cốc trà sữa nhỏ thôi mà, chẳng đáng là bao. Tôi mời mọi người giải khát chút thôi."

Trà sữa thì quả thực không đáng mấy đồng, với người có điều kiện thì càng là vậy. Chuyện này cũng có thể châm chước được.

Khương Tân vẫn còn đang lưỡng lự, Hồ Trân Trân liền dứt khoát nói: “Trần Khai, phiền anh giúp tôi chia cho các thầy cô giáo một chút nhé.”

"Vâng, Bà chủ." Quản gia lập tức đáp lời. Phía sau ông, hai nhân viên khác lần lượt đẩy những chiếc xe đẩy chuyên dụng tiến vào.

Trên xe, đồ uống và các hộp bánh ngọt chất cao ngất ngưởng, gần bằng người, chất đầy cả hai chiếc xe, khiến bất cứ ai nhìn thấy cũng phải ngỡ ngàng.

Nụ cười trên môi Khương Tân lập tức cứng đờ: "Mẹ Giang Thầm, đây chính là 'mấy ly' trà sữa cô nói đó sao?”

Hồ Trân Trân vẫn giữ nguyên nụ cười trên gương mặt, thậm chí không hề quay đầu lại.

"À, ừm… chắc là hơi nhiều một tẹo ấy mà."

Xuyên Không Làm Giàu: Tui Là Phú Bà Đây!

Chương 21