Mời Quý độc giả vào bên dưới
để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
Hồ Trân Trân trầm ngâm, lại hỏi một câu: "Vậy biệt thự Ngọa Sơn của tôi cũng tuân theo quy trình như vậy sao?”
Nếu giải thích từng câu cho cô thì quá chậm, Trứng Vàng dứt khoát mở ghi chép hệ thống ra cho cô xem.
[Ngày 7 tháng 1, mua biệt thự. Trong tháng đó cũng tuyển quản gia Trần Khải và đội ngũ người làm. Ngày 15 tháng 1, đã thanh toán tiền lương và chi phí trang trí căn biệt thự. Vào ngày 1 tháng 5, hoàn tất việc trang trí. Vào ngày 13 tháng 6, ký chủ đã rút được biệt thự và chính thức dọn vào ở.]
Mặc dù tháng 6 cô mới rút được biệt thự, nhưng trên thực tế, căn biệt thự đã chờ chủ nhân từ tận tháng 1.
Lúc này Hồ Trân Trân mới hiểu được vì sao Trần Khải nhìn thấy cô mà không hề cảm thấy xa lạ.
Hóa ra trong ký ức của bọn họ, cô đã là bà chủ làm việc nửa năm.
Vừa nghĩ đến đây thì bên ngoài truyền đến giọng nói của Trần Khải: "Bà chủ, có người của chính phủ tới muốn bàn chuyện đầu tư.”
Nhanh đến vậy ư? Hồ Trân Trân tháo bỏ hai miếng mặt nạ vàng dưới bọng mắt: "Bây giờ sao? Họ đang ở đâu rồi?”
"Đã có mặt ở biệt thự Ngọa Sơn rồi ạ."
"Chúng ta về thôi." Hồ Trân Trân nhanh chóng tút tát lại vẻ ngoài, sau đó không quên làm một chiếc thẻ VIP để tiện cho những lần quay lại làm đẹp sau này.
Tài xế hôm nay vẫn là Lưu An. Biết bà chủ đang sốt ruột trở về, anh ta cũng đạp mạnh chân ga, khiến Hồ Trân Trân cảm nhận được thế nào là tốc độ và sự tận tâm xứng đáng với số tiền cô bỏ ra. Tuy có rung lắc nhẹ khi xe tăng tốc, nhưng kỹ năng lái xe của Lưu An điêu luyện đến mức dù phóng nhanh, Hồ Trân Trân ngồi ở hàng ghế sau cũng chẳng cảm thấy chút xóc nảy nào.
Chỉ mười lăm phút sau, chiếc xe đã về đến biệt thự Ngọa Sơn.
"Cô Hồ phải không? Xin chào!"
Vừa bước vào phòng khách, một cô gái trẻ đã đứng dậy chào hỏi.
"Đây là Trưởng ban Mã bên chúng tôi, hôm nay muốn cùng cô thảo luận chi tiết về việc tăng cường đầu tư xây dựng nhà vệ sinh công cộng."
Lúc này, Trưởng ban Mã cũng đứng dậy, mỉm cười lịch sự chào Hồ Trân Trân.
" Tôi đã muốn gặp cô Hồ từ lâu rồi, hôm nay tận mắt nhìn thấy quả nhiên là tuổi trẻ tài cao. Thật lòng mà nói, bây giờ những người trẻ tuổi như cô mà còn hết lòng vì lợi ích chung của xã hội thì hiếm có lắm."
"Anh quá lời rồi," Hồ Trân Trân cũng mỉm cười lịch sự đáp lời: "Làm đẹp cho bản thân và xây dựng thành phố đều là những việc chúng ta nên làm mà."
Cô ngồi xuống chiếc sofa êm ái, sau đó ra hiệu: "Mời hai vị ngồi."
Trần Khai đã chuẩn bị sẵn trà và bánh ngọt từ trước trong bếp. Ngay khi Hồ Trân Trân vừa ngồi xuống, trà bánh cũng đã được bày biện tinh tế trên bàn trà. Trước khi cô trở về, người giúp việc cũng đã phục vụ khách những món ăn nhẹ và đồ uống. Hiện tại, Trần Khai lại đổi sang một loại trà cao cấp hơn, tự tay pha thêm một ấm trà mới.
Hương trà thoang thoảng dịu nhẹ, hơi nóng bốc lên từ tách trà tạo thành làn khói trắng mờ ảo. Cả hai bên đều mỉm cười, cuộc trò chuyện diễn ra khá vui vẻ.
Trưởng ban Mã trông chỉ mới ngoài ba mươi, vẫn còn rất trẻ và đầy triển vọng. Từ việc hôm nay anh ta đích thân đến đây để nói chuyện về dự án nhà vệ sinh công cộng với Hồ Trân Trân, đã có thể nhìn ra tham vọng của người đàn ông này.
"Tiểu Kim, tiền nhà vệ sinh công cộng có cần tao trả không?" Hồ Trân Trân thầm hỏi trong đầu.
"Xin ký chủ yên tâm, khoản thanh toán đầu tiên đã được gửi đi. Năm ngày sau, số tiền còn lại cũng sẽ được chuyển khoản." Hệ thống 65212 lập tức đáp lời.
Nghe được lời cam đoan này, Hồ Trân Trân lập tức yên tâm và khẳng định: "Anh Mã cứ yên tâm, trong vòng một tuần, toàn bộ số tiền sẽ được chuyển vào tài khoản chuyên dụng của dự án."
Anh ta đến đây hôm nay, chính là để nghe được lời cam đoan chắc chắn này. Hồ Trân Trân đồng ý nhanh chóng và sảng khoái đến bất ngờ. Trưởng ban Mã trước đây cũng từng đàm phán với nhiều doanh nhân khác, nên khi nghe cô nói vậy, anh ta vẫn chưa thể hoàn toàn tin được.
"Trong vòng một tuần có thể chuyển hết sao? Cô Hồ, tôi nghĩ chúng ta cứ xác nhận lại thời gian một chút, trong vòng một tháng là được rồi, không cần quá gấp gáp như thế. Để tránh trường hợp có sự cố phát sinh, tiền không thể chuyển đến đúng hạn sẽ rất phiền phức cho cô và dự án."
Lời anh ta nói cũng có lý, và còn là đang suy nghĩ cho Hồ Trân Trân nữa.
Tuy nhiên, Hồ Trân Trân vẫn bình tĩnh, cô biết anh ta đang lo lắng điều gì: "Xin anh yên tâm, tôi nhớ rõ trên hợp đồng cần phải chuyển trước một khoản phần trăm nhất định."
Trần Khai nhanh nhẹn mở hợp đồng ra, tìm đúng nội dung Hồ Trân Trân muốn xem rồi đưa cho cô.
"Ồ, trong này viết lần đầu tiên phải chuyển tám trăm nghìn tệ đúng không."
Cô đưa cho Trần Khai một tấm thẻ: "Chuyển số tiền này cho Trưởng ban Mã trước, số tiền còn lại tôi sẽ chuyển trong vòng bảy ngày tới."
Ngay trước mặt Trưởng ban Mã, số tiền đã được chuyển trực tiếp vào tài khoản chuyên dụng.
"Trưởng ban, anh nhận được tiền chưa?" Nữ thư ký trẻ đi cùng Trưởng ban Mã nhỏ giọng hỏi anh ta.
Trước khi đến, Trưởng ban Mã đã nói hôm nay là một cuộc chiến cam go, loại đầu tư phúc lợi công cộng này là khó khăn nhất để kêu gọi tài trợ. Cho dù có người đồng ý chi trả, thì quá trình cũng thường kéo dài tới nửa năm sau. Mục tiêu hôm nay của họ chỉ là lấy được khoản tiền đầu tư đầu tiên trong vòng nửa tháng mà thôi.
Tiền đã được chuyển vào tài khoản chỉ trong chưa đầy ba tiếng đồng hồ. Chẳng phải quá nhanh rồi sao? Cô cứ ngỡ mình đang nằm mơ.
Trưởng ban Mã ngồi kế bên cũng kinh ngạc đến tột độ, nhưng với vị trí lãnh đạo, khả năng che giấu cảm xúc của ông vẫn rất tốt, dù bất ngờ đến mấy cũng không lộ ra ngoài.
"Cô Hồ quả là người nói là làm, đây là lần đầu tiên tôi gặp một người phụ nữ làm việc hiệu quả đến thế. Giá mà thành phố S có nhiều doanh nhân như cô, tôi đã không còn phải bận tâm về sự phát triển của nó nữa rồi."
Lời nói ấy thật sự xuất phát từ tận đáy lòng ông. Với nguồn vốn này, đội ngũ thi công có thể bắt tay vào xây dựng ngay lập tức, đẩy nhanh tiến độ hoàn thành. Nhà vệ sinh sớm được đưa vào sử dụng, cũng coi như một thành tựu công ích của ông, vì thế ông lại càng thêm vài phần cảm kích Hồ Trân Trân.