Mời quý độc giả tiếp tục theo dõi diễn biến tiếp theo của chương truyện!
Cũng may là sau đó giáo viên chủ nhiệm đọc tên học sinh khác, những ánh mắt đang dán chặt vào cô cũng dần rời đi.
"Chủ đề buổi họp phụ huynh hôm nay đã được thông báo trong nhóm chung. Bây giờ tôi xin phép nhắc lại về các nhiệm vụ của đại biểu Ban Giám sát Hội Phụ huynh, sau đó chúng ta sẽ tiến hành thuyết trình và bỏ phiếu bầu."
"Thứ nhất, đại biểu cần giám sát việc giảng dạy của nhà trường và giúp nhà trường trao đổi thông tin với phụ huynh, để phụ huynh hiểu rõ hơn về tình hình học tập hiện tại của con em mình."
"Thứ hai là theo dõi sát sao mọi vấn đề, nếu có chuyện gì bất thường cần nhanh chóng báo cáo với nhà trường, nhằm xây dựng một môi trường học tập tốt nhất cho các em học sinh..."
Khương Tân đứng trên bục giảng, Hồ Trân Trân nhìn khắp phòng phát hiện rất nhiều đối thủ nặng ký đang nghiêm túc lắng nghe.
"Mọi việc trong Ban Giám sát đều do phụ huynh phụ trách và chịu trách nhiệm. Ngoài ra, mỗi đại biểu lớp sẽ cần đóng góp một khoản kinh phí. Các phụ huynh hãy cân nhắc kỹ lưỡng trước khi tham gia tuyển chọn."
Chuyện này mọi người đều đã rõ, nên chẳng ai lộ vẻ uể oải hay bất ngờ.
Sau khi nhắc lại mọi điều kiện, Khương Tân đi xuống bục giảng.
Các vị phụ huynh như đã ngầm hiểu ý nhau. Bắt đầu từ những hàng ghế đầu, từng người muốn giành ghế đại diện Ban Phụ huynh lớp lần lượt lên bục phát biểu, trình bày về những lợi thế của mình.
Hồ Trân Trân ngồi ở hàng thứ sáu, một trong những hàng ghế gần cuối phòng học.
Đợi đến lượt mình, những điều kiện và ưu điểm cần có đều đã bị các vị phụ huynh đi trước nói sạch. Các phụ huynh phía sau đương nhiên chẳng còn gì để trình bày.
Ngay trước khi đến lượt Hồ Trân Trân phát biểu, vị phụ huynh phía trước đột ngột bổ sung một câu: "Sau khi tôi trở thành đại diện, tôi sẽ quyên góp một sân bóng rổ mới cho nhà trường, để các con có thể thoải mái vận động dưới bầu trời xanh trong vắt.”
Xem ra, chiêu này đã bị người khác dùng mất rồi.
Hồ Trân Trân khẽ nheo mắt, may mà cô còn chuẩn bị nhiều hơn thế nữa.
Vị phụ huynh vừa bước xuống bục trông có chút quen mắt, nhưng Hồ Trân Trân chắc chắn mình không hề quen biết anh ta. Không rõ sự quen thuộc này đến từ đâu.
Chắc là do anh ta sở hữu một gương mặt đại trà mà thôi.
Cô đứng dậy, ngẩng cao đầu, sải bước lên bục phát biểu.
"Xin chào tất cả quý vị phụ huynh, tôi là Hồ Trân Trân, mẹ của Giang Thầm. Hôm nay là lần đầu tiên tôi tham gia họp phụ huynh, và tôi hoàn toàn không đồng tình với quan điểm của vị phụ huynh vừa rồi.”
Ngay khi vừa bước lên bục giảng, cô đã trực tiếp phản bác lại bài phát biểu của vị phụ huynh trước, vừa mở lời đã như ném một quả b.o.m vào giữa hội trường.
Vị phụ huynh nam kia vừa ngồi xuống, nghe cô nói vậy liền cau mày.
Nụ cười trên mặt Hồ Trân Trân rạng rỡ và tự tin: "Việc tặng một sân bóng rổ mới cho các con là một nghĩa cử tốt đẹp, nhưng nếu đem chuyện đó ra để ràng buộc với việc tranh cử vị trí đại diện Ban Phụ huynh thì thật sự khiến người khác phải khinh thường.”
Người đàn ông bất mãn cắt ngang lời cô: "Lời cô Hồ nói có vẻ chưa thỏa đáng cho lắm. Ít nhất tôi chịu bỏ tiền ra giúp nhà trường cải thiện cơ sở vật chất, dù có mục đích cá nhân, nhưng thực tế vẫn mang lại lợi ích cho bọn trẻ.”
"Vẫn tốt hơn nhiều so với những người chỉ biết nói suông, không làm được gì cả.”
Lời này rõ ràng đang nhắm thẳng vào Hồ Trân Trân.
Mọi ánh mắt của các vị phụ huynh lại đổ dồn về phía bục giảng.
Họ nghĩ rằng Hồ Trân Trân sẽ không phản bác nữa, nhưng khi quay lại nhìn, họ chỉ thấy gương mặt tươi cười rạng rỡ của cô.
"Anh Lý đây là đang nói tôi đúng không? Vậy thì xin lỗi, tôi cũng không phải là người chỉ biết ba hoa khoác lác đâu.”
Cô bước đến bên cạnh cửa sổ, kéo tấm rèm ra, để lộ khung cảnh bên ngoài, rồi đưa tay chỉ ra phía ngoài.
"Thấy công trình đang khởi công đằng kia không? Đó là thư viện, do tôi quyên góp.”
Thư viện sao!
Nghe thấy vậy, người đàn ông lập tức hiểu rằng mình đã thất bại thảm hại.
Một sân bóng rổ chỉ tốn chừng một triệu để xây, nhưng thư viện thì hoàn toàn khác. Riêng chi phí sách thôi đã là một con số khổng lồ.
Chỉ riêng việc quyên góp sách cho một thư viện cũng đã tốn kém hàng chục triệu, chưa tính đến việc xây dựng cả một tòa nhà đồ sộ rồi lấp đầy nó bằng hàng ngàn đầu sách.
Không ít phụ huynh phải âm thầm tặc lưỡi kinh ngạc.
Chỉ cần nhìn quy mô nền móng của công trình kia, thì khi thư viện hoàn thành, tổng chi phí chắc chắn sẽ lên tới con số chín chữ số.
Khi các vị phụ huynh nhìn lại Hồ Trân Trân, ánh mắt họ lập tức thay đổi hoàn toàn.
Hơn một trăm triệu ư? Cứ vậy mà bỏ ra quyên góp sao?
Không ít người ở đây có mối quan hệ rộng rãi, nhưng họ chẳng hề biết từ khi nào thành phố S lại xuất hiện một nữ đại gia hào phóng đến vậy?
"À, hôm nay lúc tôi đến đã nhìn thấy công trình đó đang khởi công, còn tò mò không biết xây cái gì, không ngờ lại là thư viện do cô Hồ quyên tặng. Cô quả là một người mẹ chu đáo hiếm có, các con thật sự nên đọc sách nhiều hơn.”
Việc có thêm một thư viện trong trường cũng có lợi cho chính con cái họ, nên lời nói của mọi người cũng trở nên tự nhiên và chân thành hơn hẳn.
"Không ngờ cô Hồ lại hào phóng đến vậy. Xem chừng dạo này công việc làm ăn của cô thuận buồm xuôi gió lắm nhỉ? Không biết chúng ta có cơ hội hợp tác không?"