Ngay lập tức, cô tràn đầy động lực để làm nhiệm vụ!
Nhưng...
[Cuộc sống hoàn toàn mới có nghĩa là gì? Hiện tại tao chưa đầy đủ sao?]
Nói đến chuyện này, giọng nói của trứng vàng lí nhí hơn.
[Thật ra hệ thống của cô không phải là 65212, mà là 65211. Cái tên kia mới đúng là hệ thống mẹ tốt, phù hợp với thế giới này hơn nhiều.]
[Do một vài sự cố, chúng tôi đã tráo đổi. Điều này cũng ảnh hưởng đôi chút đến cô.]
Hệ thống tỏ vẻ áy náy: [Tính mạng của cô gắn liền với tài sản. Giá trị tài sản dưới tên cô càng cao, cô càng sống lâu dài.]
Hồ Trân Trân ngay lập tức hiểu rõ, không cảm thấy lo âu chút nào, ngược lại còn an ủi hệ thống đang tỏ vẻ áy náy.
[Không sao đâu, trứng vàng. Dù sao thì ước mơ của tao là có thật nhiều tiền, mày coi như đang giúp tao hiện thực hóa nó đi.]
Cô thật sự nghĩ như vậy, kiếp trước sống những ngày nghèo khổ đã quá đủ rồi. Nếu phải sống lại từ đầu, cứ tiếp tục nghèo thì có ý nghĩa gì chứ.
[Bây giờ tao còn sống được bao nhiêu ngày nữa?]
Hồ Trân Trân hỏi với tâm trạng thoải mái, mặc kệ là mấy ngày, cô đều tự tin có thể lấy được một triệu để cứu mạng mình.
65212 đành nhượng bộ, mặc kệ cô gọi nó là trứng vàng: [Còn bảy ngày nữa.]
Bảy ngày, đủ rồi.
Cả người Hồ Trân Trân thả lỏng. Đến lúc này, cô mới chợt nhớ ra một nhân vật chính khác của nhiệm vụ: Giang Thầm.
Cậu bé, con trai của người chồng đã khuất, vừa mới vào lớp hai.
Phía sau tấm rèm cửa khu nhà tang lễ là một căn phòng nhỏ dành cho khách nghỉ ngơi. Giang Thầm hiện đang ở đó.
Để bỏ túi một triệu kia, cô cần cậu nhóc phối hợp.
Nghĩ đến đó, Hồ Trân Trân có chút lúng túng nhìn bàn tay phải của mình.
Nhớ lại nội dung cốt truyện, thì sáng nay, 'cô ấy ' đã tát Giang Thầm một cái vì cậu không chịu bê hũ tro cốt của Giang Hoa, sau đó còn mắng nhiếc cậu một trận té tát.
Vừa mới tát người ta xong, giờ lại bắt người ta gọi mình là mẹ, chuyện này nghe có vẻ hơi khó nhằn đây.
Cũng may Hồ Trân Trân từ bé đã có biệt tài nghĩ ra đủ trò quỷ quái, lại thêm da mặt đủ dày, nên tuyệt đối không sợ khó khăn nào.
Ánh mắt của cô dừng lại trên tấm di ảnh, chợt lóe lên một ý tưởng vô cùng "tuyệt diệu".
Trong cốt truyện, Giang Thầm khao khát tình yêu thương từ người cha, nên chắc chắn vẫn có chút tình cảm đặc biệt với ông ấy.
Cha của cậu là Giang Hoa – người đàn ông trăng hoa, cả đời có đến hơn ba mươi cô bạn gái. Lúc sống thì chỉ quấn quýt bên những người phụ nữ khác nhau, đến khi c.h.ế.t cũng không để lại một tấm ảnh chụp chung nào với con trai.
Tấm di ảnh đặt trên Linh Đường lúc này chính là bức ảnh duy nhất còn sót lại trong album của Giang Hoa.
Bức ảnh này, đối với Tiểu Giang Thầm mà nói, có lẽ mang một ý nghĩa vô cùng lớn lao.
Lương tâm Hồ Trân Trân chợt nhói lên một chút, nhưng khi nhìn thấy phần thưởng nhiệm vụ hậu hĩnh, cô nhanh chóng gạt bỏ cảm giác đó sang một bên.
"Xin lỗi, Tiểu Giang à, vì một triệu của mẹ, con đành chịu tủi thân một chút nhé. Chờ mẹ lấy được tiền, mẹ sẽ mua quà đền bù cho con thật hậu hĩnh.”
Hồ Trân Trân thầm xin lỗi cậu bé trong lòng, nhưng tay chân lại nhanh thoăn thoắt, lưu loát cầm lấy tấm di ảnh trên bàn, rồi xộc thẳng vào trong phòng.
"Giang Thầm!"
Hồ Trân Trân giữ khoảng cách với Giang Thầm, giơ tấm di ảnh lên, dõng dạc tuyên bố: "Dì và ba con đã kết hôn rồi. Từ hôm nay trở đi, con phải gọi dì là mẹ."
Giang Thầm ngẩng phắt đầu lên, ánh mắt cảnh giác nhìn chằm chằm Hồ Trân Trân, không rõ cô lại định giở trò gì.
Sáng nay cậu vừa lỡ miệng nói một câu đã bị cô đánh, nên lần này Giang Thầm cẩn thận không dám hé răng.
Hồ Trân Trân thấy cậu không phản ứng gì, thầm nghĩ quả nhiên là như thế, bèn giơ di ảnh trong tay lên, uy h.i.ế.p nói.