Xuyên Không Làm Giàu: Tui Là Phú Bà Đây!

Chương 38

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~5 phút

Mời Quý độc giả vào bên dưới

để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

Hồ Trân Trân xoa đầu cậu: "Tiểu Thầm nhà chúng ta ngoan quá!"

Việc khen ngợi con mình trước mặt những đứa trẻ khác hẳn sẽ khiến chúng chạnh lòng, nên Hồ Trân Trân chỉ nhẹ nhàng nói một câu:

"Thôi được rồi, vậy chúng ta không cần quay về lấy robot nữa. Giờ mình ra công viên ven hồ chơi nhé."

Nghe cô nói, ba cậu nhóc lập tức ngoan ngoãn đi theo.

Hồ Trân Trân tinh ý nhận ra cậu bé Toàn Thời Thiên đã vài lần lén lút tiếp cận Giang Thầm, trông như có điều muốn nói nhưng rồi lại nuốt ngược vào trong.

Là một người lớn, chỉ cần liếc mắt một cái là cô đã thấu rõ tâm trạng của lũ trẻ. Dù trong mắt chúng, sự bí mật đó đã được che giấu kỹ lưỡng lắm rồi.

Dù vậy, những chuyện của trẻ con, vẫn nên để chúng tự mình giải quyết.

Bạn bè tốt là cùng nhau vui vẻ, cùng nhau phạm lỗi và cùng nhau trưởng thành, đúng không nào?

Cái nơi Hồ Trân Trân gọi là công viên này thật ra chẳng hề nhỏ chút nào. Ngoài chiếc cầu gỗ cho khách bộ hành, còn có cả một thảm cỏ xanh mướt trải dài như sân bóng của trường học ngay sát bờ hồ.

Giữa thảm cỏ ấy sừng sững một cây cổ thụ trăm năm tuổi được bảo tồn cẩn thận.

Khu vực gần gốc cây cổ thụ chỉ toàn cỏ xanh mướt, dưới bóng râm rợp mát, người ta còn khéo léo đặt vài bộ bàn ghế để cư dân quanh đây tiện ghé đến hóng gió, thư giãn.

Đám trẻ con cứ như thể được nạp đầy pin, sau khi ngồi yên bên Hồ Trân Trân được một lát, cả ba đã ùa ra bãi cỏ, hăm hở lao vào trò robot đại chiến.

Đây là lần đầu tiên Hồ Trân Trân thấy Giang Thầm chơi đùa hết mình đến vậy.

Trò chơi này tuy mang tên "robot đại chiến" nhưng thực chất chẳng khác là bao so với trò đuổi bắt thời thơ ấu mà Hồ Trân Trân từng chơi. Oẳn tù tì, người thắng được tiến lên hai bước. Nếu người đóng vai tiến sĩ quái vật chạm được vào người chơi robot, thì robot sẽ "mất" đi một cánh tay.

Khi cả bốn cánh tay đều bị phá hủy, người chơi sẽ thua cuộc.

Hồ Trân Trân theo dõi một lúc, rồi tiếng chuông điện thoại chợt vang lên, là Trần Khai gọi đến.

Cô đứng dậy, bước ra xa một chút để tiện nghe máy.

Chỉ vài giây sau, nét mặt cô đã trở nên nghiêm trọng.

"Bà chủ, đã có kết quả kiểm tra. Hàm lượng propylene glycol trong sữa đã vượt ngưỡng cho phép."

Nụ cười thư thái trên môi Hồ Trân Trân lập tức biến mất không dấu vết.

"Thế còn chất lượng nước thì sao? Có đảm bảo tiêu chuẩn không?"

"Nguồn nước đã được kiểm tra, hiện tại không có vấn đề gì đáng ngại. Kiểm tra ngẫu nhiên thức ăn tại căng tin trường cũng không phát hiện dấu hiệu bất thường nào."

Hồ Trân Trân mở điện thoại, tra cứu nhanh thông tin. "Không phải propylene glycol không được phép cho vào sữa sao?"

"Vâng, bà chủ. Nếu sử dụng sai cách, chất này có thể gây tổn thương nghiêm trọng chức năng gan, thận ở người."

Hồ Trân Trân lại càng nhíu chặt mày hơn.

"Liên hệ ngay với hiệu trưởng, sắp xếp một buổi gặp mặt vào sáng mai."

"Đồng thời, kiểm tra nguồn cung cấp sữa cho trường là công ty nào. Tôi cần biết toàn bộ thông tin về họ."

Trần Khai đáp: "Vâng, bà chủ. Chị cứ yên tâm."

Cùng lúc ấy, tại tầng cao nhất của Tập đoàn Cửu Long.

Mấy vị giám đốc đồng loạt có mặt trong văn phòng của Cao Thần, nhấm nháp trà nóng, không khí vô cùng thoải mái.

"Lão Lý à, thế nào rồi? Đã tra ra thế lực của vị người thừa kế nhà họ Hồ này chưa?"

Vương đổng, người trẻ tuổi và thiếu kiên nhẫn nhất, là người đầu tiên cất lời hỏi.

Anh ta đã ký hết hợp đồng rồi, nhỡ đâu vị Hồ tổng này không giàu có như anh ta tưởng thì sao?

"Đừng nóng vội thế," Lão Lý chậm rãi đặt tách trà xuống. " Tôi đã điều tra ra một vài điều rồi."

"Cô ấy mới chuyển từ phương Nam đến đây vào mùa xuân năm nay. Tài sản bề ngoài chỉ có mỗi biệt thự Ngọa Sơn và dự án Lâu Đài Chó thôi."

Nghe vậy, Vương đổng lập tức cuống quýt: "Cô ta chỉ có bấy nhiêu tài sản thôi ư?"

“Cậu nhìn lại cậu xem, chưa gì đã hấp tấp vậy rồi.” Lão Lý chỉ trích Cao Thần một câu: “Nhà họ Hồ ở phương Nam, đã nói là người ta từ phía Nam đến, vậy nên nguồn gốc xuất thân rõ ràng không phải ở S Thành. Điều tra qua loa như thế thì tra ra được gì đâu cơ chứ?”

Lời vừa dứt, ngay cả Cao Thần cũng không khỏi nghiêng đầu quay sang nhìn.

“Vậy Lão Lý, theo ngài thấy dự án này của cô Hồ liệu có khả thi không?”

Ông ta liếc Cao Thần một cái: “Nếu cậu không nắm chắc đến năm mươi phần trăm, cũng sẽ không trực tiếp huy động mọi người ký tên trong hội đồng quản trị. Bây giờ hỏi vậy làm gì nữa.”

Cao Thần cười gượng hai tiếng, đổi đề tài hỏi: “Vậy theo ngài, vì sao cô ấy lại đến S Thành?”

Lão Lý gõ ngón trỏ xuống mặt bàn: “Mượn cớ kết hôn để di cư đến đây là thật.”

“Cô Hồ mới đến S Thành chưa đầy một tháng, đã quyên góp một tòa thư viện, mua đứt cả một tầng tại Trung tâm thương mại Vạn Phúc để triển khai dự án Lâu Đài Chó. Chỉ riêng những thứ này, số tiền đã lên tới hàng tỷ đồng.”

Lão Lý nói tiếp: “ Nhưng ngoài những thứ đó, cô ấy còn quyên góp cho chính phủ toàn bộ nhà vệ sinh công cộng ở khu Bắc.”

Xây dựng nhà vệ sinh công cộng không phải là một khoản tiền nhỏ.

Loại cơ sở hạ tầng này bình thường đều do chính phủ đảm nhận, nhưng mấy năm gần đây kinh tế S Thành đi xuống, bây giờ mới kêu gọi dự án quyên góp.

Những người có mặt ở đây trong lòng đều bắt đầu tính toán xem nhà vệ sinh công cộng cần bao nhiêu tiền, xong tất cả đều hít một hơi khí lạnh.

“Chỉ riêng tiền xây nhà vệ sinh đã hơn một tỷ rồi, cô Hồ nói quyên góp là quyên góp ngay sao?” Vương đổng cảm thán nói: “Nghe nói cô ấy còn trực tiếp nuôi dưỡng con riêng của chồng cũ, xem ra rất thích trẻ con. Không biết cô ấy có còn ‘thiếu’ con trai hay không.”

Xuyên Không Làm Giàu: Tui Là Phú Bà Đây!

Chương 38