Giọng ông chủ đầy vẻ mệt mỏi không tả xiết: "Tỉnh táo lại đi, cậu đã 40 tuổi rồi! Trong lòng cậu tự biết rõ tôi là đang giúp cậu hay đang hại cậu mà.”
Ông chủ cúp điện thoại, ngẩng đầu lên, bắt gặp Hồ Trân Trân đang đứng chờ mua cá, liền nở nụ cười gượng gạo.
"Cô bé, cô có yêu cầu gì không? Để tôi giới thiệu cho cô nhé?”
" Tôi thấy chú cá khổng tước này rất đẹp." Hồ Trân Trân đáp. Ông chủ cửa hàng lập tức nở nụ cười, nhiệt tình giới thiệu.
" Đúng là cô có mắt nhìn! Cá khổng tước rất dễ nuôi, cũng không kén môi trường sống, khi lớn lên còn rất xinh đẹp nữa. Loại này thích hợp nhất cho những người mới tập nuôi cá như cô đấy."
Ông nhanh nhẹn đứng dậy, vớt chú cá đỏ rực kia ra: "Cô muốn chú này phải không?”
Hồ Trân Trân gật đầu: " Đúng vậy. Giúp tôi chọn thêm mấy chú cá có thể sống chung trong một bể, tốt nhất là phải đẹp một chút nhé.”
Người bán hàng hiển nhiên đã nghe loại yêu cầu này không ít lần, nhanh chóng bắt khoảng chục chú cá cho Hồ Trân Trân từ mấy bể cá gần đó.
"Bể của cô là bể cá cảnh gia đình thôi, bấy nhiêu chú cá này là đủ rồi, nhiều hơn nữa sẽ hơi chật chội đấy."
Hồ Trân Trân nhìn đàn cá đủ loại màu sắc trong túi, lập tức nhận ra ông chủ này là người thành thật.
Nhiều người bán hàng khác khi thấy khách hàng ăn mặc sang trọng, lịch sự thì sẽ tìm cách đẩy thật nhiều loại cá đắt tiền, bất kể nhu cầu của khách là gì.
Nhưng ông chủ tiệm này lại toàn vớt cho cô những chú cá giá phải chăng, vừa hợp với yêu cầu, lại đẹp và dễ nuôi.
Hồ Trân Trân giơ tay ra hiệu, lúc này Lưu An đang đứng ở cửa mới tiến vào, rất tự giác nhận lấy bịch cá cảnh mà ông chủ vừa đóng gói xong.
"Ông chủ, tôi có thể hỏi chuyện ông về số gia súc ông vừa nhắc đến trong cuộc gọi vừa rồi không?"
Trong lúc quét mã QR thanh toán tiền cá, Hồ Trân Trân mở miệng hỏi thêm: "À phải rồi, nuôi trâu bò và dê thì có cần đồng cỏ không ạ?”
Ông chủ, người ban nãy còn điềm tĩnh, nghe Hồ Trân Trân nói vậy thì lập tức xúc động hẳn lên.
Mặt ông lộ rõ vẻ muốn khóc: "Để cô bé chê cười rồi, đó là trâu bò và dê nhà tôi, cho cái tên kia vay mượn. Giờ hắn ta nợ nần không trả được, về nhà còn ép vợ con, tôi thật sự không còn cách nào khác, đành phải để họ bán trâu bò, dê đi thôi.”
" Tôi cũng muốn nói rõ trước cho cô biết, dù sao thì loại người này mấy ông chủ bình thường cũng không muốn dây vào đâu. Ban đầu có người cũng muốn mua đấy, nhưng nghe xong tình hình là đều rút lui hết rồi."
Hồ Trân Trân xua tay: "Không sao đâu. Tôi quan tâm đến chất lượng gia súc hơn là nhân phẩm của người bán.”
Ông chủ hiểu ý cô muốn mua, lập tức trấn tĩnh lại.
"Cô cứ yên tâm, mọi việc trong nhà đều do vợ con hắn lo liệu. Lần này bán trâu dê cũng là vợ hắn trực tiếp trao đổi với cô, không hề liên quan đến gã con bạc kia. Tôi cam đoan hai mẹ con ấy đều là người đáng tin cậy."
Ông lấy điện thoại ra, mở thư viện ảnh rồi lướt qua vài tấm.
"Cô xem thử, đây là đàn bò dê trong nhà. Hai mẹ con ngày nào cũng dọn dẹp hai lần, tắm rửa sạch sẽ cho chúng, tuyệt đối không có chuyện gia súc mắc bệnh dịch đâu."
Bức ảnh được đưa ra trước mặt Hồ Trân Trân, cô phóng to để nhìn kỹ hơn.
Quả thật rất sạch sẽ, vừa nhìn đã biết là được chăm sóc tỉ mỉ.
"Cô xem, nếu có hứng thú, tôi sẽ dẫn cô đến xem tận nơi. Chắc chắn cô sẽ ưng ý ngay thôi."
Ông chủ cẩn thận nói, giọng điệu chân thành, cố gắng chốt giao dịch.
Thấy cô gái trước mặt có vẻ khá giả, ông nghĩ nếu cô mua một nửa số gia súc của Lý Hoa Ân, vợ con hắn cũng sẽ có cuộc sống ổn định hơn.
Đứa bé nhà Lý Hoa Ân còn gọi ông một tiếng chú, ông cũng không đành lòng để con bé bị buộc thôi học.
Ông quyết tâm, mở lời nói tốt về hai mẹ con: "Tình trạng đàn gia súc nhà họ rất tốt. Nếu không phải có người chồng ham cờ bạc, có lẽ họ đã bán được toàn bộ số gia súc rồi. Cô cứ cân nhắc kỹ giá thị trường rồi mình dễ thương lượng nhé.”
Ông chủ vừa dứt lời, tiếng chuông cửa lại vang lên từ bên ngoài.
"Lão Tân, đây là lần cuối cùng rồi đấy, anh lại... Ồ, có khách à."
Hồ Trân Trân ngước mắt lên, nhìn thấy một người đàn ông gầy gò, cao khoảng 1m80, vượt trội hơn cô cả một cái đầu, đang nhìn cô bằng ánh mắt dò xét.
Lưu An lập tức đứng chắn trước mặt Hồ Trân Trân, ngăn cản ánh mắt dò xét của gã đàn ông kia.
"Thưa anh, xin anh hãy tôn trọng một chút."
Gã đàn ông thấy vậy, nụ cười trên mặt càng thêm vẻ khó coi, ẩn chứa sự tính toán xảo quyệt khó tả: "Đều là lỗi của tôi, tôi đâu có nhìn, tôi không nhìn gì hết mà.”
Hắn xoay người, đảo mắt nhìn xung quanh, lại nhìn thấy Giang Thầm đang nhón chân ngắm cá trong bể.
Hồ Trân Trân có một sở thích rất đơn giản, đó chính là thích cái đẹp.
Sau khi thân thiết với Giang Thầm, cô bắt đầu thích thú việc phối đồ cho trẻ con, nên mỗi lần ra ngoài đều tỉ mỉ lựa chọn trang phục cho Giang Thầm.
Hôm nay cũng không ngoại lệ, cậu đội chiếc mũ màu nâu, áo phông trắng kết hợp cùng chiếc quần yếm denim xanh bản mini, nhìn cực kỳ đáng yêu.
Nhưng gã đàn ông này rõ ràng không nhìn thấy vẻ đáng yêu đó, mà lại dán mắt vào chiếc kẹp cài áo đính kim cương đang được cài trước n.g.ự.c Giang Thầm.
Hầu hết mọi người đều không đeo đồ trang sức quý giá như vậy cho trẻ em, ngay cả khi có thì thường cũng chỉ là đồ giả.
Thế nhưng người phụ nữ này nhìn có vẻ rất khá giả, đứa trẻ đi cùng cô chắc chắn đang được diện những món đồ hiệu đắt đỏ.
Hắn ta nghe nói những món đồ chơi của con nhà giàu có giá lên đến vài chục nghìn đô.
Gã đàn ông nuốt nước bọt, chiếc điện thoại trong túi lại rung lên bần bật.
Hai ngày nay, tin nhắn đòi nợ cứ liên tục gửi đến, gã đàn ông bị thúc ép đến mức không chịu nổi nữa. Chiếc điện thoại rung lên thôi miên như một hồi chuông giục giã, hắn lén lút nhìn xung quanh.
Thấy không có ai để ý, hắn lặng lẽ tiến đến gần Giang Thầm.
“Mẹ kiếp, mày định làm cái gì!”
Còn chưa kịp làm gì, gã đàn ông đã bị ông chủ đ.ấ.m thẳng một cú khiến hắn ngã lăn ra đất.
Ngay cả Lưu An cũng không kịp phản ứng. Thấy vậy, anh dứt khoát bế Giang Thầm lên, đưa cậu bé về cạnh Hồ Trân Trân.
"Tại sao anh đánh tôi?"
Người đàn ông kia giả vờ tủi thân, phân bua: " Tôi có làm gì đâu!”
Có làm gì đâu...
Ông chủ cửa hàng đã nghe câu này quá nhiều lần rồi. Tình bạn bè thời thiếu niên của ông cũng đã sớm bị xóa nhòa trong những lời nói dối hết lần này đến lần khác của hắn.
"Cậu có biết cậu đang làm cái gì không?" Ông chủ túm cổ áo người đàn ông lên, khuôn mặt đỏ bừng vì tức giận.
"Con gái cậu đã buộc phải bỏ học rồi, vợ cậu cũng vì muốn trả nợ cho cậu mà ngay cả nhà cửa cũng bán, bây giờ phải sống trong chuồng dê cậu có biết không? Con mẹ nó, cậu còn là con người không?"
Ông không kiềm chế được cơn tức giận: "Cậu nói cậu sẽ bỏ cờ bạc, nói rằng sẽ không vay nặng lãi nữa, kết quả thì sao, cả nhà cậu sắp bị cậu dồn vào đường cùng rồi!”
"Lão Tân đừng nóng giận, tôi quả thật không phải là một người tốt, nhưng lần này tôi thật sự biết lỗi rồi."
Người đàn ông vẫn đang nằm trên mặt đất thậm chí còn vỗ nhẹ lên lưng ông chủ cửa hàng, như thể muốn xoa dịu.
Trong khoảnh khắc đó, ông chủ cửa hàng gần như tin vào những gì hắn ta nói.
Nhưng những lời nói sau đó của người đàn ông đã như một cái tát thật mạnh vào mặt ông, dập tắt sự hy vọng cuối cùng.
"Anh trước tiên cứ tìm cách giữ chân người phụ nữ giàu có kia đi, đừng để cô ta chạy mất. Tôi thấy trên người đứa trẻ kia có đeo kim cương thật, người phụ nữ này còn giàu có hơn tôi tưởng. Bây giờ cứ moi tiền từ cô ta đi, xong anh lại cho tôi vay thêm một ít, việc này có ảnh hưởng gì đến cuộc sống của anh đâu."
Từ lời nói đến vẻ mặt của hắn đều rất nghiêm túc, nếu ông không nghe thấy những nội dung động trời ấy.
Ông chủ cửa hàng nhìn vào mắt hắn ta với ánh mắt kinh hoàng.
Tham lam, tính toán, gian xảo...
Trong đôi mắt đó chỉ toàn những thứ ấy, không hề có chút cảm giác tội lỗi nào đối với bạn bè hay gia đình của mình.
Trái tim ông chủ cửa hàng ngay lúc này hoàn toàn nguội lạnh. Trong nháy mắt, ông chỉ có một ý nghĩ là phải đuổi người đàn ông này đi ngay lập tức, tuyệt đối không thể để hắn phá hỏng cơ hội buôn bán của mình.
Ông lại tung thêm một cái tát nữa.
Ông chủ là một người chuyên vận chuyển thủy sản lâu năm nên thân hình cũng rất cường tráng. Ông không hề nương tay tát người đàn ông kia một cái. Lý Hoa Ân lập tức ngã vật xuống đất, một chiếc răng văng ra ngoài, kèm theo chút bọt m.á.u tứa nơi khóe miệng.
Ông chủ cửa hàng chỉ tay ra ngoài cửa: "Cút! Cút ngay cho tôi! Tôi không có loại bạn bè như cậu! Ngay cả khách của tôi mà cậu cũng dám giở trò sao?”
"Lão Tân, anh..." Người đàn ông còn muốn giãy dụa, chưa kịp nói hết câu, ông chủ cửa hàng lại tát thêm một cái, nhưng lần này lại trượt mục tiêu, bàn tay giáng thẳng vào xương quai hàm.
“Cút! Cút ngay cho tôi!”
Người đàn ông sợ bị đánh tiếp, với khuôn mặt sưng húp, hắn vội vàng chạy ra ngoài. Nhưng trước khi đi, hắn vẫn lẩm bẩm chửi rủa vài câu, ánh mắt không cam lòng.
"Chết tiệt, chẳng qua chỉ vài đồng tiền bẩn thỉu thôi mà, vì cái này mà lại đoạn tuyệt tình nghĩa bạn bè!"
Chủ cửa hàng nghe vậy liền vờ đuổi theo đánh hắn. Hắn ta ngay lập tức sợ hãi bỏ chạy mất.
Sau khi hít một hơi thật sâu, chủ cửa hàng mới lấy lại vẻ mặt bình thường, xoay người đối mặt với Hồ Trân Trân.