Xuyên Không Làm Giàu: Tui Là Phú Bà Đây!

Chương 53

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~5 phút

Mời quý độc giả tiếp tục theo dõi diễn biến chương truyện bên dưới!

Hắn ta cố gắng chống trả, nhưng trước khi nắm đ.ấ.m của hắn chạm vào mặt người bảo vệ thì đã bị quật nằm sấp xuống đất.

Phương Bình đứng một bên sững sờ, hồi lâu vẫn chưa hoàn hồn.

Lý Hoa Ân ngã xuống đất gào thét. Khi hắn ta tạm thời mất đi năng lực phản kháng, người bảo vệ nhanh chóng gọi một cuộc điện thoại.

"Alo, đội trưởng, người mà Hồ tổng lúc trước nói đến bây giờ đang ở trước cửa, có cần bắt anh ta lại không?”

"Được, cậu cứ ở nguyên chỗ đó, tôi ra ngay bây giờ đây."

Phương Bình nghe loáng thoáng được hai câu như vậy.

Mấy phút sau, cánh cổng sắt của trang trại được mở ra, đội trưởng đội bảo vệ dẫn theo ba người đàn ông từ bên trong đi ra.

"Đây có phải người các cậu cần tìm không?"

Phương Bình khẽ run run, cô nhận ra một trong ba người này chính là những kẻ cho vay nặng lãi trước đây.

Thế nhưng, ba người đàn ông cao lớn, vai rộng cường tráng ấy lúc này lại nở nụ cười lịch sự, rối rít cảm ơn đội trưởng đội bảo vệ.

" Đúng, đúng thế, chính là hắn! Chúng tôi tìm hắn đã lâu rồi."

"Là hắn là được rồi." Đội trưởng đội bảo vệ giơ tay ra hiệu cho người bảo vệ giao người: "Muốn bắt người thì cứ bắt. Oan có đầu, nợ có chủ, sau này nếu mấy người còn dám đến đây gây phiền phức cho bà chủ của chúng tôi, thì đừng hòng mọi chuyện dễ giải quyết như thế này!"

"Anh yên tâm, anh yên tâm, chúng tôi tuyệt đối sẽ không bao giờ đến nữa."

Những kẻ cho vay nặng lãi vội vàng cam đoan.

Lý Hoa Ân bị kéo đi như một con lợn chết, và chẳng bao lâu sau, ba người đàn ông kia cũng rời khỏi trang trại.

Khung cảnh hoàn toàn khác với những gì Phương Bình từng hình dung.

Khi ba kẻ cho vay nặng lãi đi ngang qua, họ thậm chí còn cúi gằm mặt, không dám nhìn thẳng cô, như thể cô là một con thú dữ đáng sợ.

Phương Bình bàng hoàng nhận ra, hình như có điều gì đó không đúng.

Cô nhìn về phía nhân viên bảo vệ: "Cảm ơn anh."

"Không, không, không cần cảm ơn đâu ạ!" Nhân viên bảo vệ phụ trách cổng hôm nay vội vàng xua tay, nói năng lúng túng: "Chuyện này đều là do sếp Hồ dặn dò. Cô ấy nói gần đây có thể có một người phụ nữ như cô đến, bảo chúng tôi phải đặc biệt chú ý."

Anh chàng bảo vệ ngượng ngùng cười: "Sếp Hồ còn nói, ai bắt được người này sẽ được thưởng một ngàn tệ."

"Sếp Hồ đã dặn dò từ sớm rồi sao?" Phương Bình hỏi, giọng vẫn còn chút ngỡ ngàng.

" Đúng vậy ạ!" Đội trưởng đội bảo vệ tiếp lời: "Sếp ấy còn cố ý dặn dò chúng tôi đi thông báo cho mấy tên cho vay nặng lãi kia, nhưng mà họ không chịu nghe, cứ hết lần này đến lần khác gây rối cho sếp Hồ."

Đội trưởng bảo vệ hạ giọng, vẻ mặt đầy vẻ buôn chuyện: "Giám đốc, cô không biết sao? Nghe nói sếp Hồ trực tiếp gọi điện đến công ty vay nặng lãi kia, tổng giám đốc của bọn họ lập tức sợ đến mức muốn gọi tất cả người từ tổng bộ về."

"Vậy sao họ lại ra khỏi đó được?"

"Ôi, sếp Hồ bảo là 'oan có đầu nợ có chủ', ai nợ thì cứ tìm người đó mà đòi. Sếp ấy còn tốt bụng giúp họ tìm ra kẻ nợ. Vậy nên mới để ba người này ở đây, chờ cá tự sa vào lưới đấy."

Phương Bình 'À' một tiếng, rồi bước qua cổng với vẻ mặt bình thản như không.

Hai nhân viên bảo vệ dõi theo bóng lưng cô, nhỏ giọng bàn tán: "Đội trưởng, giám đốc không sao chứ? Nhìn qua có vẻ không được vui lắm."

"Cậu thì biết cái gì!" Đội trưởng đội bảo vệ rút từ trong túi ra một nắm hạt dưa, vừa bóc vừa nói: "Cái này gọi là cảm xúc lẫn lộn, nhất thời chưa thể hiện rõ ra thôi. Vui mừng cũng có, mà buồn bã cũng không kém."

Đội trưởng quay đầu nhìn sang bên cạnh: "Nếu cậu bị đám cho vay nặng lãi bám riết, lại thêm một thằng chồng cũ cứ bám theo đòi tiền, cậu có lo lắng không? Đây là nhờ sếp Hồ quan tâm đến nhân viên, ngay cả chuyện này cũng giải quyết giúp. Không thì chắc chắn giám đốc nhà máy vẫn còn đang đau đầu với mớ rắc rối đó đấy."

Nhắc đến sếp Hồ, ánh mắt anh chàng bảo vệ trẻ sáng rỡ.

"Đội trưởng, vậy bao giờ thì phát thưởng một ngàn tệ ạ?"

Đội trưởng ném những vỏ hạt dưa vào thùng rác: "Vội vàng gì chứ? Ngày mai ông đây sẽ đưa cho cậu."

Phương Bình không hề nghe thấy cuộc thảo luận của mấy người bảo vệ. Cô vẫn còn đang thất thần, bước thẳng vào ký túc xá. Chỉ đến khi nằm vật xuống giường, trùm kín chiếc chăn dày lên đầu, cô mới dám hít thở thật sâu một hơi.

Bộ não cô lúc này như một cuốn phim quay chậm, từng thước phim về cảnh tượng vừa nãy cứ lặp đi lặp lại trong tâm trí.

Đó là sự thật. Cô thật sự đã thoát khỏi người đàn ông khốn kiếp đó.

Khi ý nghĩ này hiện lên, khóe mắt Phương Bình cay xè, nhưng đôi môi cô lại bất giác nở một nụ cười nhẹ nhõm.

Nước mắt vẫn lã chã rơi, nhưng nụ cười vẫn đọng lại trên khóe môi. Nỗi sợ hãi và sự hèn nhát đeo bám cô bao lâu nay dường như cũng theo đó mà tan biến.

Phương Bình lần đầu tiên nhận ra, sức mạnh của Lý Hoa Ân cũng chẳng lớn đến vậy. Hắn ta không phải là kẻ bất bại. Cũng có ngày hắn ta bị lôi đi như một con ch.ó chết.

Cô cũng có thể đánh bại hắn ta!

Phương Bình hiểu rõ điều này. Mặc dù lần này cô được sếp Hồ giúp đỡ, nhưng cô đã học được cách để đối phó với Lý Hoa Ân.

Cô sẽ cố gắng học tập, nỗ lực tạo ra giá trị cho bản thân, trở thành người đứng trên đỉnh cao rồi đường hoàng giẫm đạp hắn ta cả đời.

Hắn ta đừng hòng đe dọa cô nữa, cũng sẽ không thể làm xáo trộn cuộc sống bình yên của hai mẹ con cô thêm một lần nào nữa.

Phương Bình lau khô nước mắt, chui ra khỏi chăn và đi rửa mặt.

Sau khi xong xuôi, cô trịnh trọng lấy điện thoại ra, mở tài khoản WeChat của Hồ Trân Trân và gửi đi một tin nhắn.

[Phương Bình: Chị Hồ, rất cảm ơn chị về chuyện hôm nay. Tôi nhất định sẽ tiếp tục nỗ lực, dùng tốc độ nhanh nhất để đưa nhà máy sữa Bách Hoa trở thành nhà máy sữa hàng đầu thành phố S!]

Xuyên Không Làm Giàu: Tui Là Phú Bà Đây!

Chương 53