Mời quý độc giả vào bên dưới
để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
Lúc trước những người này đều mắng chửi Hồ Trân Trân không tiếc lời, sau khi tình thế xoay chuyển, họ đều cảm thấy rất có lỗi.
Tất nhiên, con người thường rất giỏi trong việc tự tha thứ cho bản thân.
Họ sẽ không để mình bị giày vò bởi cảm giác tội lỗi này quá lâu, mà sau đó sẽ nhanh chóng trút giận lên những kẻ đã bịa đặt và lừa dối công chúng.
Khi Giang Lâm dám công khai nói dối trên các phương tiện truyền thông, lẽ ra bà ta phải nghĩ rằng một ngày nào đó, dư luận sẽ quay lưng lại với bà ta.
Hồ Trân Trân không chỉ muốn dư luận phản ứng dữ dội mà còn muốn Giang Lâm phải biết rõ điều này.
Vụ bắt cóc đã được xác nhận, trước khi tòa án xét xử, Vương Trường Hữu và Giang Lâm đều sẽ bị tạm giam trong trại.
Hồ Trân Trân rảnh rỗi mà cố ý đến thăm Giang Lâm một lần, tất nhiên cô đến đó không phải là không có mục đích.
Cô mang theo chiếc máy tính bảng cỡ lớn, mở Weibo ra. Dù cách một lớp kính chắn, Giang Lâm vẫn đủ để nhìn thấy rõ từng bình luận.
"Thế nào? Trông giống y như đúc phải không? Bà có muốn tôi phóng to thêm nữa nhé?"
Hồ Trân Trân vô cùng "chu đáo" hỏi.
Đáng tiếc, Giang Lâm không hề lĩnh hội tấm lòng "chu đáo" ấy: "Cô cho tôi xem cái này thì có ích lợi gì cho tôi đâu? Bây giờ tôi cũng sắp phải ngồi tù rồi, dù bên ngoài có chửi rủa thế nào thì liên quan gì đến tôi?"
Đến lúc này, Giang Lâm vẫn khó chịu, nhưng đã lấy lại được vẻ bình tĩnh.
Hồ Trân Trân khẽ nhướng mày: "Cho bà xem cái này đương nhiên là rất có ích chứ. Bà không tò mò những nhân chứng trên mạng đã kể tường tận chuyện bà ngược đãi Giang Thầm ra sao?"
Mắt Giang Lâm trợn trừng, vẻ bình tĩnh tan biến.
" Đúng vậy, không phải nick ảo đâu."
Hồ Trân Trân nhỏ giọng, ghé sát miệng vào micro đàm thoại: "Họ xuất hiện trước tòa với tư cách nhân chứng hợp pháp."
"Đoán xem, bà sẽ phải bồi thường tổn thất tinh thần cho Giang Thầm bao nhiêu?"
"Để tôi tính sơ qua giúp bà nhé, lúc trước Giang Hoa nhờ bà nuôi Giang Thầm chắc hẳn cũng đã gửi cho bà một khoản kha khá, mấy cô bạn gái cũ của anh ta đều là dân có tiền, chắc cũng không ít tiền chi tiêu cho Giang Thầm đâu nhỉ?"
"Bao nhiêu năm như vậy, chắc cũng phải lên đến cả trăm nghìn tệ phải không?"
"Trước đó tôi đã đưa cho bà 50.000 tệ, cộng với số tiền khách đến viếng đám tang của Giang Hoa mà bị bà nuốt hết, vị chi, gia đình bà đang giữ khoảng hai trăm nghìn tệ tiền tiết kiệm."
Hồ Trân Trân nở một nụ cười đầy ẩn ý.
Đôi môi thoa son hồng đào khiến cô rạng rỡ như đóa hồng vừa hé nụ.
Nhưng trong mắt Giang Lâm, cô ta chẳng khác gì một đóa hoa ăn thịt người, đẹp đến ghê rợn.
"Cô điên à? Tôi chưa bao giờ hành hạ, ngược đãi nó đâu chứ, tôi chỉ sai nó làm việc nhà thôi, đứa trẻ con nào mà chẳng phải động tay vào việc nhà?"
" Tôi là bác ruột của nó, lẽ nào tôi lại không có quyền sai bảo nó?"
"Cô dựa vào đâu mà bắt tôi bồi thường? Tại sao chứ? Tại sao?"
Giang Lâm kích động đứng lên, bị viên cảnh sát giám sát phía sau liền nghiêm giọng khiển trách: "0218, bình tĩnh!"
Lúc này bà ta mới chậm rãi ngồi sụp xuống.
Nhưng Hồ Trân Trân lại ngay lập tức tiếp lời.
"Cả thiên hạ đang nguyền rủa bà, bà có thể trốn biệt trong này, tai không nghe, mắt không thấy, nhưng chồng bà thì sao? Ông ta đang chứng kiến tất cả đấy. Nếu hai người thật sự có tình nghĩa phu thê sâu nặng, ông ta ở bên ngoài nhất định sẽ sẵn lòng gánh chịu mọi lời chửi rủa thay bà."
Lòng Giang Lâm chợt quặn thắt bởi cảm giác ớn lạnh.
Bà ta không ngờ rằng mọi chuyện lại bung bét đến mức này.
Bà ta nghiến chặt răng, căm hận thầm rủa: ‘Vô số vụ bắt cóc khác đã xảy ra, nhưng sao lần này lại ầm ĩ đến mức cả nước đều biết?’
Giang Lâm hiểu rõ chồng mình. Ông ta là một người cực kỳ coi trọng thể diện, toàn bộ số tiền Giang Lâm gom góp từ mọi ngóc ngách đều được ông ta vung vào việc giữ thể diện cho bản thân.
Bây giờ danh tiếng bà giờ đã thối nát khắp cả nước, chắc chắn trong lòng chồng bà lúc này đang thầm chửi rủa, thậm chí ghi hận.
Nếu bây giờ ông ta muốn ly hôn với bà, thì bà chẳng phải sẽ thành kẻ vô gia cư sau khi ra tù sao?
Hồ Trân Trân tiếp tục nói: "Lúc trước ông ta từng hùa với bà hành hạ Giang Thầm, có lẽ ông ta cũng không bao giờ nghĩ mọi chuyện lại trở nên nghiêm trọng đến thế này."
"Ông ta cũng là đồng phạm, ông ta sẽ không đời nào dám bỏ rơi bà đâu."
Hồ Trân Trân đột nhiên "an ủi" Giang Lâm một câu.
Sự an ủi từ chính kẻ thù chỉ khiến Giang Lâm thêm phần hoang mang và khủng hoảng, bà chất vấn Hồ Trân Trân: "Rốt cuộc cô muốn nói điều gì?"
"Không có gì đặc biệt cả." Hồ Trân Trân ung dung tựa lưng vào ghế: " Tôi chỉ muốn biết, sau khi ông ta trả hai trăm nghìn tệ tiền bồi thường thì mối quan hệ vợ chồng của hai người liệu có còn "khăng khít" như thế này nữa không?"
Hồ Trân Trân nở nụ cười rạng rỡ, nhưng mỗi lời cô thốt ra lại như những lưỡi d.a.o sắc bén ghim sâu vào da thịt Giang Lâm.
"Trong nhà bà hẳn là cũng có chút tiền tiết kiệm, cho dù bây giờ phải bồi thường 200.000 tệ thì số tiền còn lại cũng đủ để hắn sống qua ngày. Nếu hắn chịu khó làm thêm, may ra mới có thể duy trì được cuộc sống tạm bợ như trước."
Hắn không thể làm việc bán thời gian.
Trong lòng Giang Lâm biết rõ điều mà chồng bà quan tâm nhất chính là danh dự và một công việc đàng hoàng tử tế.
" Nhưng mà, nếu hắn ta ly hôn với bà, rồi nói với bên ngoài rằng mình hoàn toàn không biết gì, sau đó giả vờ ăn năn hối lỗi, có lẽ vẫn có thể sống tốt đấy."
Lời nói của Hồ Trân Trân đã đ.â.m trúng điểm yếu chí mạng mà Giang Lâm sợ nhất.
"Không thể nào? Ông ấy sẽ không đời nào ly hôn tôi! Giữa chúng tôi còn có con gái chung cơ mà! Tôi đã cống hiến cả tuổi xuân cho ông ấy bao nhiêu năm rồi, dù không có công lao thì cũng có nỗi vất vả, không thể nào, không thể nào như vậy được!"
Giang Lâm càng lúc càng mất kiểm soát, cả người dán chặt vào tấm kính ngăn cách, đôi mắt tóe lửa, chỉ chực lao ra ngoài mà cắn xé Hồ Trân Trân.