Xuyên Không Làm Giàu: Tui Là Phú Bà Đây!

Chương 68

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~5 phút

Mời Quý độc giả vào bên dưới

để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

"Trưởng khoa, tôi thật sự biết sai rồi! Ngài giúp tôi một lần này thôi, về sau tôi nhất định sẽ không tái phạm."

Trương Đại Phát không ngừng van nài, giọng điệu xen lẫn tuyệt vọng.

Trưởng khoa ném chiếc bút trong tay xuống, sắc mặt tái mét. "Ông cầu xin tôi thì tôi đi cầu xin ai bây giờ? Lá thư tố cáo này ông ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn. Trong đó viết không phải là một vụ kiện bình thường có thể dùng tiền đè ép xuống được đâu. Bây giờ mọi chuyện đã vỡ lở, ai còn có gan mà dám đè xuống?"

Trưởng khoa dang hai tay ra, lắc đầu bất lực. " Tôi không có bản lĩnh giải quyết được chuyện này, ông tự cầu phúc cho mình đi!"

Vị trưởng khoa dứt lời, không chút ngoảnh đầu rời khỏi phòng, bỏ lại những đồng nghiệp khác ngỡ ngàng nhìn nhau.

Trương Đại Phát sững sờ, vội vã nhặt lá thư lên, đọc đi đọc lại từng chữ. Khi đọc đến chi tiết vụ án c.h.ế.t người một năm trước, lòng ông ta lạnh toát. Trương Đại Phát bủn rủn ngã khuỵu xuống đất, nhận ra lời trưởng khoa nói hoàn toàn là sự thật.

"Thôi rồi, lần này thật sự tiêu đời rồi...?"

Sự lo lắng không chỉ riêng mình Trương Đại Phát.

Cùng lúc đó, tại nhà máy sữa Ba Con Bò ở thành phố S, giám đốc nhà máy đang tiếp đón vị sếp lớn từ trụ sở chính, lòng dạ như lửa đốt. Chỉ còn vài năm nữa là đến tuổi về hưu, nhưng bỗng dưng ông lại gặp phải rắc rối lớn này. Nếu không giải quyết triệt để, e rằng ông sẽ khó lòng an hưởng tuổi già.

Vị giám đốc nhà máy bừng bừng lửa giận, thầm mắng chửi Vương Trường Hữu không biết bao nhiêu lần mà vẫn chưa thể nguôi ngoai.

"Ông làm ăn kiểu gì thế? Đến cả cấp dưới cũng không quản được, để hắn ta gây ra thứ chuyện động trời này!”

Vị sếp lớn cũng tức giận không kém, vừa mở miệng là quát tháo. Anh ta, một người đàn ông chỉ mới ngoài ba mươi, vừa thừa kế sản nghiệp gia đình từ ba mình được vài năm.

Bị người kém tuổi hơn mình rất nhiều lên giọng chỉ trích, mắng nhiếc kém cỏi, sắc mặt giám đốc nhà máy khó coi vô cùng.

"Làm sao tôi biết Vương Trường Hữu sẽ gây ra chuyện tày trời như vậy? Nếu biết trước, tôi nhất định đã ra tay ngăn cản.”

"Giờ chúng ta phải làm sao? Tôi nghe nói vụ án c.h.ế.t người năm ngoái đã bại lộ, Hồ Trân Trân dường như đã liên hệ với người nhà các nạn nhân, muốn lật lại vụ án.”

Nghe ông ta nói xong, lửa giận của vị sếp lớn càng bốc cao.

"Trên Weibo đã đủ ồn ào rồi, hôm nay tôi đã chi hai triệu mà vẫn không dập tắt được, khốn kiếp! Nếu bây giờ chuyện c.h.ế.t người mà lại lên hot search nữa, e rằng sữa Ba Con Bò sẽ bị cả xã hội tẩy chay.”

Giám đốc nhà máy cũng hoảng hốt không kém: "Vậy, vậy bây giờ phải làm thế nào đây?”

"Làm thế nào là làm thế nào? Ông phải biết phải làm gì chứ? Bộ não của ông rốt cuộc dùng để làm cảnh à? Mau nghĩ cách đi!”

Bị vị sếp lớn mắng mỏ, ông ta cũng ấm ức vô cùng.

"Nếu không ngăn cản được, ông hãy ra mặt nhận lỗi trước truyền thông rồi nộp đơn từ chức. Nể tình ông là nhân viên cốt cán, cống hiến lâu năm cho nhà máy, tôi sẽ chu cấp cho ông 500.000 tệ để ông an nhàn dưỡng già."

Giám đốc nhà máy nghe vậy, sắc mặt lập tức thay đổi. Ông ta đã cống hiến cả đời cho nhà máy sữa Ba Con Bò, đương nhiên biết rõ những chuyện mờ ám về chất phụ gia. Lòng ông ta bỗng chốc đầy căm phẫn.

"Từ khi cậu thừa kế sản nghiệp sữa Ba Con Bò, cậu đã đưa ra những quyết định sai lầm. Thương hiệu này sẽ đi về đâu? Rõ ràng chính cậu là người đang hủy hoại nó!”

Vị sếp lớn đập mạnh bàn, đứng phắt dậy, gằn giọng: "Cái lão già c.h.ế.t tiệt này! Tôi nể ông chút thể diện, ông tưởng mình là bố thiên hạ à? Tôi nói cho ông biết, bây giờ ông phải ra mặt nhận hết mọi tội lỗi trước công chúng cho tôi ngay!”

Tiếng gầm giận dữ của anh ta chẳng hề khiến giám đốc nhà máy nao núng.

Giám đốc nhà máy cười khẩy: " Tôi đã cống hiến cho nhà máy sữa Ba Con Bò nhiều năm như vậy. Cậu ăn ở bất nhân, thì đừng trách tôi sống bất nghĩa.”

Trong thâm tâm, vị giám đốc nhà máy cũng hiểu rằng mong muốn an nhàn dưỡng già của ông chắc chắn không thể thành hiện thực. Nhưng dù thế nào đi chăng nữa, ông cũng không muốn gánh tiếng xấu cho sữa Ba Con Bò, để rồi bị toàn dân phỉ báng.

"Đã đến lúc rồi, tôi sẽ để cho mọi người nhìn rõ bộ mặt thật của những kẻ lòng lang dạ sói như các người!”

Dứt lời, giám đốc nhà máy cầm lấy chiếc áo vest trên ghế rồi dứt khoát bước ra cửa.

"Trương Thiên Lai, rốt cuộc ông đang làm cái quái gì vậy?”

Vị sếp lớn gầm lên, nhưng giám đốc nhà máy vẫn không quay đầu nhìn lại.

Khi ông ta vừa đi khuất, điện thoại rung lên mấy tiếng ting ting.

Vị sếp lớn cúi xuống xem điện thoại, thấy một tin nhắn, sắc mặt lập tức tái mét.

[Trương Thiên Lai: Tự thú đi.]

Ngay lúc đó, ông ta và Trương Đại Phát, trưởng khoa an toàn vệ sinh thực phẩm, đều có chung một suy nghĩ.

"Tiêu rồi, tiêu rồi.”

Vừa thấy Hồ Trân Trân bước ra khỏi trại tạm giam, Trần Khai đã không tài nào kìm được, vội vã báo cáo những công việc đã chuẩn bị cho cô nghe.

"Những người nhà nạn nhân mà tôi đã dặn, phỏng vấn xong hết chưa?"

"Xong xuôi cả rồi ạ. Tối nay đúng 8 giờ sẽ đăng tải cuộc phỏng vấn này, mượn sức nóng hiện tại để đẩy lên top trending."

Hồ Trân Trân vừa lắng nghe, vừa thản nhiên lướt điện thoại.

Ánh mắt cô dừng lại ở một video, bỗng nhiên mỉm cười, nói: "Trần Khai, video phỏng vấn có thể đăng ngay bây giờ."

Xuyên Không Làm Giàu: Tui Là Phú Bà Đây!

Chương 68