Mời Quý độc giả đọc tiếp bên dưới để theo dõi toàn bộ chương truyện!
Ba điểm trong số bốn điểm mới này được cộng thêm khi Hồ Trân Trân giải cứu Giang Thầm, nhưng lúc đó cô quá lo lắng và tức giận nên không nhận thấy độ ưa thích đã tăng lên.
Một điểm còn lại tăng lúc nửa đêm qua.
Hồ Trân Trân đoán là do hôm trước kể cho Giang Thầm vài câu chuyện trước khi ngủ nên mới tăng lên.
Nhưng sau này, cô cũng kể chuyện trước khi ngủ cho Giang Thầm thêm vài lần nhưng độ ưa thích vẫn không thay đổi.
[Tiểu Kim, rút thăm may mắn!]
Hồ Trân Trân xoa nhẹ hai bàn tay, rồi liếc nhìn Phương Bình.
"Phương Bình, vận may của cô thế nào rồi?"
Phương Bình không hiểu sao Hồ Trân Trân lại hỏi vậy, liền trầm ngâm suy nghĩ.
Nửa đời đầu của cô chìm trong vận rủi, chữ "nghèo" thôi cũng chẳng thể lột tả hết. Dường như mọi điều bất hạnh trên đời đều đổ ập lên cô.
Thế nhưng, kể từ ngày bà chủ đến mua bò và dê, vận mệnh cuộc đời cô đã hoàn toàn xoay chuyển.
Lần đầu tiên Phương Bình thực sự thấu hiểu "vận mệnh" là gì, và cảm nhận được sức mạnh khó tin của nó.
"Sau khi gặp được bà chủ, vận may của tôi tốt hơn rất nhiều rồi."
Hồ Trân Trân xem đó là lời nịnh nọt xã giao, không bận tâm lắm. Cô lướt mắt qua danh sách giải thưởng, vẻ mặt rạng rỡ hỏi: "Cô thấy khu chung cư bờ sông phía Đông ở trung tâm thành phố thế nào?"
Đó chính là khu chung cư cao cấp bậc nhất của thành phố S.
Phương Bình đáp: "Đương nhiên là tốt rồi, bà chủ định mua nhà ở đó sao?"
Trong lòng Phương Bình thầm tính toán, cố gắng làm việc thêm vài năm nữa, tích cóp đủ tiền nhất định cũng phải tậu một căn ở đó, để sau này được làm hàng xóm với bà chủ.
"Này..."
Hồ Trân Trân nhấn nút rút thăm may mắn. Đợi khi kim chỉ trên giao diện dừng lại ở phần thưởng lấp lánh kia, cô mới thong thả nói: "Không phải là muốn mua... mà là đã có cả một tòa nhà rồi."
"Ha ha ha, đúng là bà chủ có khác, đã mua được một căn rồi... Khoan đã, bà chủ nói là... một TÒA nhà ư?"
Giọng điệu của Phương Bình đột ngột thay đổi, gần như hét lên.
"Bà chủ nói là... cả một tòa nhà ư???"
Phản ứng này của Phương Bình chính là phản ứng mà Hồ Trân Trân thích nhất.
Hồ Trân Trân thong thả gật đầu, môi nhếch nhẹ: " Đúng vậy, chỉ một tòa nhà bé tí thôi mà."
Chỉ một tòa nhà thôi?
Phương Bình hít một hơi khí lạnh, có chút muốn ghét những người giàu có.
Giá trung bình một căn hộ ở khu bờ sông phía Đông đã rơi vào khoảng 3 triệu tệ, mỗi tầng có ba căn, mỗi tòa nhà có đến mười tám tầng.
Phương Bình tính nhẩm nhanh, nếu muốn mua nguyên một tòa nhà như vậy, ít nhất cũng phải cần ba trăm hai mươi bốn triệu tệ!
Hơn ba trăm triệu tệ...
Phương Bình trợn mắt há mồm, phải làm đến kiếp nào mới kiếm được số tiền đấy chứ.
Sau khi chiêm ngưỡng trọn vẹn vẻ mặt kinh ngạc của cô, Hồ Trân Trân mới chậm rãi hỏi: "Năm nay làm việc tốt, cuối năm tôi sẽ thưởng cho cô một căn hộ ở đó, được chứ?"
"Cuối năm thưởng một căn hộ ư?"
Phương Bình ngây ngốc lặp lại lời cô, phải mất một lúc sau mới định thần và hiểu ra Hồ Trân Trân vừa nói gì.
Cô lập tức bật dậy khỏi ghế, dù đã U40 nhưng khí thế hừng hực không khác gì tuổi đôi mươi: "Bà chủ yên tâm, tôi nhất định sẽ dốc hết sức mình để thương hiệu sữa Bách Hoa trở thành số một thành phố... không, là số một toàn quốc luôn!"
Phương Bình vội vã nhấc chân bước ra ngoài: "Bà chủ, tôi đi trước đây, trang trại vẫn còn rất nhiều việc bận ạ!"
Phương Bình tràn đầy nhiệt huyết rời đi.
Cô ấy sẽ cố gắng hết sức để trở thành nhân viên xuất sắc nhất của Hồ Trân Trân, xứng đáng với giải thưởng cuối năm kia.
Hồ Trân Trân bảo Lưu An lái xe đưa cô về trang trại Bách Hoa, nhưng khi đến cửa trang trại, nụ cười trên mặt Phương Bình vụt tắt.
Âm hồn bất tán.
Ngay khoảnh khắc nhìn thấy Lý Hoa Ân, trong đầu cô chỉ còn văng vẳng đúng bốn chữ đó.
"Không phải anh còn đang trả nợ cho người vay nặng lãi sao?"
Khác hẳn với Phương Bình nhu nhược, chỉ biết câm nín chờ đợi trước kia, giờ đây cô tự tin hơn rất nhiều, và sẵn sàng chủ động phản công.
Sắc mặt Lý Hoa Ân biến đổi liên tục trước những lời châm chọc đó, cuối cùng hóa thành vẻ oán hận phức tạp: "Có người đã trả nợ thay tôi. Phương Bình, tôi sẽ bám theo cô, cô đừng hòng chạy thoát!"
Nếu là Phương Bình của trước đây, hẳn cô đã run rẩy sợ hãi đến phát khóc rồi.
Nhưng giờ đây, cô đã có kiến thức, có chỗ dựa vững chắc, không còn run sợ trước bất kỳ lời nói nào của Lý Hoa Ân nữa.
Xe của Lưu An còn chưa kịp lăn bánh, nhìn thấy tình huống này, anh lập tức xuống xe, đứng cạnh Phương Bình: "Giám đốc, tôi đưa cô vào nhé?"
"Cảm ơn lòng tốt của cậu." Phương Bình cảm ơn Lưu An: "Lần này, cứ để tôi tự giải quyết."
Lưu An nhướng mày, kinh ngạc nhìn Phương Bình một cái rồi gật đầu: "Được."
Phương Bình quay người lại, đối diện với Lý Hoa Ân, ánh mắt hắn ta nhìn cô đầy vẻ khó chịu.
" Tôi không biết là ai đã cứu anh ra, nhưng giữa chúng ta quả thực vẫn còn một món nợ cần được tính toán sòng phẳng."
Phương Bình sải bước tới trước mặt Lý Hoa Ân, giơ tay lên và giáng thẳng một cái tát.
Trước đây, Lý Hoa Ân từng nhiều lần ra tay đánh Phương Bình, cô khi ấy chỉ là một người phụ nữ hèn nhát, luôn tìm cách tránh né. Nhưng cái tát hôm nay của cô lại khiến hắn ta choáng váng.
"Cô dám đánh tôi?"
Nửa khuôn mặt bị đánh của hắn ta trong chốc lát đã đỏ bừng, đủ để chứng tỏ Phương Bình đã ra tay mạnh đến mức nào.
Lần đầu tiên, Lý Hoa Ân phát hiện ra sức mạnh của cô lớn đến mức chỉ cần một cái tát cũng khiến quai hàm hắn tê dại.
"Mẹ kiếp, cô..."
Hắn ta còn chưa dứt lời, lại thêm một cái tát nữa giáng xuống.
Phương Bình đã cố gắng hết sức để duy trì sự bình tĩnh, nhưng lồng n.g.ự.c phập phồng vẫn tố cáo sự giằng xé dữ dội trong lòng cô.
"Cái tát đầu tiên là tôi trả lại cho anh. Trước đây bị anh đánh đập nhiều lần như vậy, giờ chỉ tát lại một cái thì coi như tôi chịu thiệt."
"Cái tát thứ hai là thay Trân Trân trả lại cho anh! Anh chưa từng làm tròn trách nhiệm của một người cha, còn bắt tay với lũ cho vay nặng lãi, làm liên lụy đến con bé, khiến con gái tôi bị bạn bè cười nhạo ở trường."
Cô lại giơ tay lên, Lý Hoa Ân theo bản năng rụt vai lại một chút.
Chỉ một động tác ấy cũng đủ khiến Phương Bình nhếch khóe môi, một nụ cười khẩy đầy mỉa mai.
"Lý Hoa Ân, thì ra anh cũng sẽ biết sợ."
Phương Bình đã thay đổi quá nhiều, khiến Lý Hoa Ân chợt thấy thiếu tự tin, trong đầu hắn đang tính toán xem nên đánh trả thế nào.