Xuyên Không Làm Giàu: Tui Là Phú Bà Đây!

Chương 79

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~6 phút

Mời Quý độc giả vào bên dưới

để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

Câu nói này khiến Lý Hoa Ân dựng tóc gáy, theo bản năng khoanh chặt hai tay trước ngực.

Tên chủ thầu cười phá lên, “Đừng hiểu lầm, tao chỉ thích gái n.g.ự.c lớn, không có hứng thú gì với mày đâu, nhưng mà mấy thằng trong tù thì chẳng kén cá chọn canh gì đâu. Nếu mày muốn vào đó thì cũng vừa vặn thỏa mãn ước muốn của mày, thậm chí còn chẳng cần phải nai lưng làm việc để trả tiền đâu.”

Hắn ta vỗ vỗ vào háng một cách tục tĩu, “Chỉ cần bán mình là được.”

Rõ ràng đang là giữa mùa hè, nhưng Lý Hoa Ân lại cảm thấy một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng.

Cuối cùng, Lý Hoa Ân cũng nếm trải được cái mùi vị hối hận mà Phương Bình từng nói. Tiến một bước là địa ngục, lùi một bước cũng chẳng thoát khỏi địa ngục.

Cô ta muốn gọi điện cho Phương Bình để cầu xin tha thứ, nhưng trên người lại chẳng có điện thoại.

Tương lai đen tối như vực sâu đang nuốt chửng cô. Lý Hoa Ân cứ như một con thiêu thân bị ngọn lửa hấp dẫn, hoàn toàn không còn đường thoát.

Đến tận lúc này, cô ta mới sực tỉnh và nhớ lại những chuyện đã qua.

“ Sai rồi, tôi thật sự sai rồi.”

Lời thú tội này cuối cùng cũng thốt ra, đáng tiếc là chẳng có ai quan tâm.

Đáp lại Lý Hoa Ân, chỉ có tiếng côn trùng rả rích trong đêm hè, cùng tiếng gió xào xạc luồn qua kẽ lá.

Biệt thự Ngọa Sơn.

Sau khi Phương Bình rời đi, Hồ Trân Trân càng trở nên hứng thú hơn với việc rút thăm trúng thưởng.

Cô đặc biệt rửa tay thật sạch sẽ, xịt lên chút nước hoa màu vàng yêu thích, rồi vuốt ve chân con mèo sứ may mắn trang trí trong nhà.

[Chúc mừng ký chủ!]

Chẳng biết Tiểu Kim lấy từ đâu ra một xấp giấy nhỏ đủ màu sắc rực rỡ, rồi giơ cao lên trời.

[Ngài đã rút được một phần thưởng ẩn, đó chính là phố Cái Bang!]

“???”

Bỗng dưng Hồ Trân Trân thấy mình không hiểu tiếng Việt nữa rồi.

“Phố Cái Bang? Cái thứ quái quỷ gì vậy?”

Hồ Trân Trân lỡ thốt lên thành lời. Giang Thầm nghe thấy cô nói chuyện, liền ngẩng đầu lên, “Mẹ, mẹ đang nói gì thế ạ?”

“À, không có gì đâu ”, Hồ Trân Trân liền lảng sang chuyện khác, “Tiểu Thầm có thích bộ xếp hình mới không? Lần sau mẹ mua cho con một bộ xịn hơn nhé?”

“Dạ”, Giang Thầm liếc nhìn Trần Khai, muốn nói gì đó rồi lại thôi.

Hồ Trân Trân đang bận rộn trao đổi với Tiểu Kim nên nhất thời không để ý đến vẻ mặt của cậu bé.

[Rốt cuộc thì cái phố Cái Bang này là cái quái gì vậy?]

Sao cái tên này nghe chẳng giống một tòa nhà chút nào.

[Phố Cái Bang là phần thưởng ẩn cực hiếm trong tổng phần thưởng! Đây là phần thưởng độc nhất vô nhị chứ không phải một công trình kiến trúc thông thường.]

Tiểu Kim chỉ cho Hồ Trân Trân xem hình vẽ dấu chấm hỏi mà cô đã quay trúng.

Sau khi nó công bố phần thưởng ẩn, hình vẽ dấu chấm hỏi dần mờ đi, thay vào đó là cảnh đường phố đô thị hiện đại.

Trên tấm hình hiện lên những nghệ sĩ violin bán nghệ bên đường, những người vô gia cư đang ngủ vạ vật trên ghế dựa, người ăn xin giả vờ bị gãy chân, và cả những ông bà cụ đang bới móc thùng rác.

Một tấm hình thôi mà có thể chứa đến hàng trăm người.

“...”

[]

Đúng là cái tên nói lên tất cả, phố Cái Bang thì y như Cái Bang!

Hồ Trân Trân xoa xoa trán, [Cái phần thưởng này có tác dụng quái gì vậy chứ, định để tao móc tiền ra làm từ thiện à?]

Tiểu Kim vỗ n.g.ự.c đôm đốp, cam đoan với Hồ Trân Trân.

[Đây chính là phần thưởng ẩn, siêu cấp lợi hại đó nha!]

[Bây giờ ký chủ đã có địa bàn và thế lực riêng rồi, chẳng lẽ còn chưa đủ hoành tráng sao!]

Ánh mắt Hồ Trân Trân mơ màng, cô lười biếng đáp: [Quá được, tôi ưng!]

Phản ứng này của cô rõ ràng là không hề tỏ ra hứng thú.

Tiểu Kim như vò đầu bứt tai, cố gắng thuyết phục rằng phần thưởng ẩn này thực sự đáng đồng tiền bát gạo.

[Tất cả những người thuộc về Phố Cái Bang giờ đây đều là của ngài! Ngài chỉ cần bỏ ra một khoản nhỏ, Phố Cái Bang sẽ tự động hoạt động dưới quyền ngài!]

Nghe có vẻ cũng hay ho đấy chứ.

Cuối cùng thì Hồ Trân Trân cũng tỏ ra hứng thú, cô chăm chú đọc kỹ phần giới thiệu phía sau tấm hình.

[Nói cách khác, tôi giờ là bang chủ của Phố Cái Bang à?]

[ Đúng thế!] Nhận thấy cô cuối cùng cũng để tâm đến phần thưởng ẩn, Tiểu Kim không bỏ lỡ cơ hội tiếp thị nhiệt tình. [Trong Phố Cái Bang ẩn chứa vô vàn nhân vật 'khủng' đấy ký chủ! Ngài có thể huấn luyện họ, rồi biến họ thành cánh tay đắc lực cho mình.]

Hồ Trân Trân cuối cùng cũng hình dung được "Phố Cái Bang" này là gì và những người cô sẽ phải "đối mặt".

Nếu biết cách tận dụng, đây quả thực có thể là một quân cờ chủ chốt.

[Vậy huấn luyện họ ra sao?]

Hồ Trân Trân hoàn toàn bị cuốn hút, cô lật đi lật lại tấm hình, nghiên cứu từng chi tiết.

[Cái này thì ký chủ phải tự khám phá thôi.] Tiểu Kim sợ Hồ Trân Trân phật ý nên vội vàng bổ sung: [Khi nào gặp bất kỳ thành viên nào của Phố Cái Bang, ký chủ có thể nhờ Tiểu Kim giúp kiểm tra năng lực của họ!]

Hồ Trân Trân dường như đã lờ mờ đoán ra một điều gì đó.

Đợi khi rảnh rỗi, cô nhất định sẽ đích thân ghé thăm khu phố đó để tự mình tìm hiểu ngọn ngành.

Sau khi hoàn tất việc rút thăm, Hồ Trân Trân dứt khoát dùng luôn hai cơ hội còn lại.

Nhưng vận may thì chẳng mấy khi mỉm cười liên tục.

Hai lần rút thăm sau đó, vận may không còn ưu ái cô nữa. Hồ Trân Trân chỉ nhận được một tòa nhà xây dở dang và một chiếc RV từ thiện.

Xe nhà di động hay còn gọi là xe mobihome, motor home hoặc xe RV (Recreational Vehicle). Đúng như tên gọi, nó được thiết kế giống hệt như một ngôi nhà di động, có phòng khách, phòng ngủ, khu bếp, phòng tắm, các tiện ích giải trí… Ngoài ra, còn được trang bị bạt che thông minh, điện, nước, nhà vệ sinh và bếp lý tưởng cho những buổi dã ngoại.

Cô còn chưa kịp nghĩ xem chiếc RV này có ích gì, thì vạt áo đã bị Giang Thầm kéo mạnh.

Hồ Trân Trân cúi xuống, phát hiện gương mặt nhỏ nhắn của Giang Thầm đang lộ rõ vẻ lo lắng.

“Sao thế, Tiểu Thầm?”

Giang Thầm vốn là đứa trẻ ham chơi, mỗi khi có đồ chơi là cậu nhóc tập trung cao độ, quên hết mọi thứ xung quanh. Thông thường những lúc như vậy, tâm trí cậu đều dồn hết vào món đồ chơi trên tay. Bởi Hồ Trân Trân ít khi để ý kỹ cậu bé, nên đương nhiên cô không phát hiện hôm nay cậu có điều bất thường.

Giang Thầm đã lén nhìn chú Trần Khai từ nãy đến giờ.

Mãi đến khi Trần Khai vừa ra ngoài nghe điện thoại, cậu bé mới bật dậy, vội vàng kéo vạt áo của Hồ Trân Trân.

“Mẹ ơi, chú Trần…”

Nên nói thế nào đây?

Xuyên Không Làm Giàu: Tui Là Phú Bà Đây!

Chương 79