Mời quý độc giả tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện bên dưới!
Chu Vĩnh Thắng không quay đầu lại, nhưng lòng hắn đã chìm hẳn xuống đáy vực sâu thăm thẳm.
Cái ngày này, rốt cuộc cũng đã đến.
Cứ như thể mọi chuyện đã được sắp đặt sẵn, hắn vừa nhả tiền ra thì cảnh sát đã ập đến bắt đi không chút chần chừ.
Khi bị cảnh sát dẫn khỏi trường, Chu Vĩnh Thắng đi ngang qua rất nhiều đồng nghiệp đang trên đường đến nhận phúc lợi.
Họ vừa bước vào trường, vừa ngoái đầu nhìn bóng dáng hắn cùng cảnh sát, rồi xì xào bàn tán.
Xem ra, Chủ nhiệm Chu sẽ không bao giờ được đặt chân vào ngôi trường này nữa.
“Sao Chủ nhiệm Chu lại bị bắt vậy?”
Trước khi lên xe cảnh sát, Chu Vĩnh Thắng nghe thấy có người hỏi như vậy.
“Cậu không xem tin nhắn trong nhóm à? Vụ bắt cóc hai ngày trước, nội ứng trong trường chính là hắn ta đấy. Nghe nói hắn đã cấu kết với bọn bắt cóc từ lâu, ăn không biết bao nhiêu tiền hoa hồng rồi!”
“Hả? Thật sự có chuyện này sao? Không ngờ hắn ta lại là loại người như vậy!”
“Ôi, đúng là biết người biết mặt mà chẳng biết lòng! Huống hồ Chủ nhiệm Chu lại hay trốn trong văn phòng, cậu cũng đâu có dịp gặp trực tiếp. Thôi thôi, đừng nhìn nữa, đi nhận sữa bò của mình đi thôi!”
Một giáo viên khác tiếp lời, lái sang chuyện khác: “Vị phụ huynh này hào phóng ghê, cái cô Hồ gì đó ấy, giờ sữa Bách Hoa có tiền cũng khó mua, vậy mà cô ấy lại phát miễn phí cho chúng ta sao?”
“Hồ Trân Trân mà, cô ấy giàu có lắm. Cậu cứ uống đi, sao lại nói nhiều thế.”
“ Đúng vậy đó.”
Sau khi xe đi rồi, Chu Vĩnh Thắng không còn nghe thấy họ đang nói gì ở phía sau nữa.
Thậm chí ngay cả khi anh ta rời đi, cũng chẳng hấp dẫn bằng mấy hộp sữa Hồ Trân Trân vừa phát cho đồng nghiệp.
Chủ nhiệm Chu đưa tay che mặt, trong lòng cảm thấy hối hận vô cùng.
Sớm biết sẽ thế này thì trước đó anh ta cần gì phải làm như vậy chứ…
Biệt thự Ngọa Sơn.
Đúng lúc Hồ Trân Trân đang chuẩn bị đồ ra ngoài thì tiếng pháo hoa chúc mừng của Tiểu Kim làm cô giật nảy mình.
[Chúc mừng ký chủ hoàn thành giai đoạn hai của nhiệm vụ chính: Trở thành người mẹ hào phóng nhất trong trường, kéo dài tuổi thọ thêm sáu tháng!]
Việc Hồ Trân Trân hoàn thành nhiệm vụ này chẳng có gì đáng ngạc nhiên, chỉ là…
[Tiểu Kim này, lần sau có chúc mừng tao thì mày có thể đừng b.ắ.n pháo hoa được không?]
Hồ Trân Trân không khỏi phàn nàn, [Thôi đi, ghê c.h.ế.t được, pháo hoa chúc mừng của ai mà lại có hình bạch tuộc thế không biết!]
[]
Quả trứng vàng nhỏ giơ ngón tay lên, [ Nhưng bạch tuộc đáng yêu thật mà.]
Bây giờ là hai giờ chiều, thời điểm nóng nhất của mùa hè oi ả.
Nắng như đổ lửa, gay gắt đến nỗi chim chóc cũng chỉ có thể trốn biệt dưới bóng cây.
Hai mẹ con quấn kín mít, cả người lớn lẫn trẻ nhỏ đều đội mũ, đeo khẩu trang, trang bị vũ khí đầy đủ bước ra khỏi biệt thự Ngọa Sơn.
“Mẹ ơi, con nóng quá!”
Mới đi được nửa đường, Tiểu Thầm đã không chịu nổi cái nóng, lên tiếng.
Ngay cả Hồ Trân Trân cũng cảm thấy nóng bức, nhưng dù nắng đến mấy thì việc cô có cởi mũ ra cũng chẳng thể giải tỏa được cơn nóng này.
Cô gỡ khẩu trang của Giang Thầm xuống, rồi an ủi nói: “Chúng ta lên xe đi, mẹ bật điều hòa cho con nhé.”
Bình thường Lưu An sẽ là người lái xe riêng cho Hồ Trân Trân. Nhưng dựa vào tình hình hôm nay, rõ ràng không tiện gọi anh ta.
Đội tài xế kiêm vệ sĩ do Trần Khai và Lưu An mang tới chắc hẳn có liên quan đến chuyện này. Hồ Trân Trân muốn tự mình tìm hiểu, nên cô quyết định tự lái xe đi.
May mắn là cô có bằng lái xe và nhận được một chiếc RV từ hệ thống. Điều này giúp cô tránh mặt mọi người một cách hoàn hảo và có thể tự mình lái xe đi điều tra một số chuyện, đồng thời trò chuyện với Tiểu Kim qua hệ thống.
Hồ Trân Trân dừng lại và lau mồ hôi trên trán.
[Tiểu Kim này, chiếc RV này đỗ xa quá đi!]
Tiểu Kim thấy có chút áy náy, [ Tôi quên không báo với ký chủ là khi chiếc RV được giao, ban quản lý không cho phép đỗ bên trong nên nó phải đậu ở ngoài. Cố lên ký chủ, dù sao cũng chỉ 800 mét thôi mà!]
Khi Hồ Trân Trân và Giang Thầm lên được xe, quần áo của cả hai mẹ con đã ướt đẫm mồ hôi.
Uống cạn nửa chai nước khoáng từ tủ lạnh mini trên xe, Hồ Trân Trân mới thấy mình như được hồi sinh.
Nhìn sang Giang Thầm, cậu bé vẫn ôm chặt bình nước tu ừng ực.
Hồ Trân Trân thở dài trong lòng: [Xem ra lần này chúng ta chính thức gia nhập Cái Bang thật rồi.]
Tiểu Kim mở bản đồ cho Hồ Trân Trân xem, [Ký chủ, ngài có thể đi thẳng đến phố Tây Kinh Môn. Đây là nơi tập trung của giới hành khất trong thành phố, có thể ngài sẽ tìm được người giúp đỡ ở đó!]
Đó chính là mục tiêu Hồ Trân Trân đặt ra cho ngày hôm nay. Cô nhớ lời hệ thống từng nói về băng nhóm ăn xin trong thành phố, chỉ cần trả tiền, họ sẽ sẵn lòng làm việc cho cô. Với sự giúp đỡ của nhiều người như vậy, cô không tin là không thể moi ra chút manh mối nào.
Hồ Trân Trân còn nhớ Trần Khai từng nói anh sinh ra ở quận Tây Hoa và học cấp một ở chính nơi đó. Thật trùng hợp là phố Tây Kinh Môn cũng thuộc quận Tây Hoa, nên cô có thể dễ dàng tìm thấy những người quen cũ của Trần Khai ở đó. Với suy nghĩ đó, Hồ Trân Trân thắt dây an toàn cho Giang Thầm, rồi cùng con trai bắt đầu hành trình.
Chiếc RV này được mệnh danh là RV từ thiện, nhưng nó lại được sơn màu hồng chói lóa với một chữ thập lớn màu xanh lá cây vẽ chình ình hai bên thân xe. Nhìn sơ qua, nó hệt như Hội Chữ Thập Xanh, một bản nhái trắng trợn của Hội Chữ Thập Đỏ.