Mời Quý độc giả vào bên dưới
để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
Hắn nhanh chóng nhảy khỏi chiếc RV.
"Anh cứ yên tâm, tôi hứa sẽ hoàn thành nhiệm vụ trước 10 giờ tối nay."
Trịnh Hưng phóng vút ra ngoài mà chẳng hề ngoảnh đầu lại. Dù đã gần ba mươi tuổi, hôm nay hắn lại tràn đầy năng lượng như một chàng trai mười tám.
Hắn đã lớn lên ở quận Tây Hoa này, thế nên thuộc làu từng ngóc ngách khu phố. Ngay cả những con hẻm nhỏ chằng chịt nhất cũng không thể làm khó được hắn.
Thực ra, việc điều tra về Trần Khai chẳng khó chút nào, chỉ cần có mối quan hệ đủ rộng là xong.
Vừa hay, Trịnh Hưng, một người thuộc tầng lớp dưới đáy xã hội, lại rất được lòng mọi người.
Nơi hắn phóng như bay đến chính là tiệm rửa xe trên con phố kế bên.
"Siêu Tử, anh đang làm việc đấy à?"
Hắn đứng trước cửa lớn tiếng hỏi, ông chủ đang ngả lưng bên trong nghe tiếng gọi thì đáp lại rồi chậm rãi bước ra: "Không có!"
"Tìm anh có tí chuyện! Ra đây ngay!"
Vừa nghe tiếng Trịnh Hưng, người đàn ông đó mới từ từ bước ra. "Ối dào, lâu lắm mới gặp, dạo này cậu làm ăn phát đạt ở đâu thế?"
Trịnh Hưng cười ha ha, nói: "Được làm giàu hay không là nhờ vào anh đấy, Siêu Tử. Mà này, anh có phải từng học ở trường tiểu học Tây Hoa không?"
Siêu Tử ngớ người, chuyện này thì liên quan gì đến anh ta nhỉ?
Siêu Tử gãi đầu, nhanh chóng đứng dậy, nói trước: " Nhưng mà nói trước nha, tôi còn phải trông cửa hàng, chẳng giúp được gì nhiều cho cậu đâu."
Trịnh Hưng xua tay trấn an: "Đâu cần anh giúp nhiều đến thế. Anh được mệnh danh là 'vua giao thiệp' còn gì? Giúp anh em tí việc, tìm một người thôi."
Chuyện này chỉ cần nói mấy câu là được, Siêu Tử thấy không có gì to tát nên cũng không thoái thác nữa. "Tìm ai?"
"Trần Khai. Muốn hỏi xem người này có phải từng học ở tiểu học Tây Hoa hay không."
"Ồ, cậu hỏi đúng người rồi đấy," Siêu Tử cười toe toét, "Không cần hỏi ai khác, tôi biết cậu ta, hồi đó nổi tiếng đình đám luôn."
Trần Khai là cái tên đơn giản, nhưng người trùng tên thì lại chẳng mấy ai.
Ít nhất thì trong ấn tượng của Siêu Tử, ở trường tiểu học Tây Hoa chỉ duy nhất một người mang tên này.
"Hồi nhỏ, trong trường có một nhóm khá có tiếng tăm, chiếm luôn sân bóng đá làm của riêng. Mấy đứa trẻ khác muốn đến chơi bóng đá đều phải xin phép họ."
"Mà có chuyện gì à? Cậu tìm Trần Khai làm gì thế?"
Siêu Tử hiếu kỳ hỏi một câu.
Trịnh Hưng thẳng thắn nói: "Bà chủ tôi yêu cầu. Trần Khai giờ cũng là một nhân vật có tiếng tăm, đang làm việc dưới trướng bà chủ của tôi."
"Bà chủ của cậu á?" Siêu Tử ngạc nhiên. "Cậu mà cũng có 'bà chủ' sao? Chẳng phải cậu chỉ dựng sạp bán hàng rong thôi sao?"
[]
"Nếu hôm nay tôi điều tra mọi chuyện rõ ràng, anh em mình sẽ phát tài to đấy, hiểu ý tôi không?" Trịnh Hưng vỗ n.g.ự.c Siêu Tử. "Chuyện này để nói sau, trước hết anh kể cho tôi nghe, dạo này Trần Khai thế nào, anh biết được những gì?"
"Tình hình gần đây……"
Dù sao cũng không quá thân thiết, nên Siêu Tử cũng chẳng biết nhiều về Trần Khai là bao.
" Tôi thì không trực tiếp biết Trần Khai, nhưng có nghe ngóng được chút tin tức về cậu ta từ những người trong nhóm hồi nhỏ."
"Bọn họ đều là dân từ trại trẻ mồ côi Phúc Bảo ra. Trại mồ côi đó đã bị bỏ hoang nhiều năm nay, nhiều người trong số đó, bao gồm cả mấy đứa từng chơi thân với Trần Khai, vẫn hay quay lại thăm viện trưởng. Nghe đâu sau này làm vệ sĩ cho người ta, kiếm được không ít tiền, đều gửi về phụ giúp viện trưởng."
"Trại trẻ mồ côi à?" Trịnh Hưng khẽ nhíu mày. "Vậy trại mồ côi đó giờ ở đâu?"
Siêu Tử chỉ tay về phía sau: "Đi thêm vài con phố về phía đông là đến, không xa lắm đâu. Có chuyện gì mà cậu định đến đó à?"
"Đi chứ!" Trịnh Hưng xoa xoa mặt, vẻ đầy nhiệt huyết, trông anh ta sung sức hơn hẳn. "Cả tương lai của tôi đều đặt cược vào hôm nay đấy."
Hai người là bạn bè lâu năm, đã từ rất lâu rồi Siêu Tử mới thấy Trịnh Hưng hăng hái đến thế.
Nhìn Trịnh Hưng tràn đầy nhiệt huyết như vậy, lòng đam mê trong Siêu Tử cũng vô duyên vô cớ bừng cháy theo.
Siêu Tử đẩy chiếc xe máy đang dựng trong quán ra, sau đó nhấn nút cho cửa cuốn điện tử hạ xuống.
Trịnh Hưng vừa buộc xong dây giày, đang định vọt đi như bay thì nghe tiếng cửa cuốn ro ro. Anh ta kinh ngạc ngẩng đầu: "Ban ngày ban mặt thế này, sao anh lại đóng cửa?"
Siêu Tử cười toe toét, để lộ hàm răng trắng bóng. "Chịu thôi, bạn hiền à, tôi vốn thích hóng chuyện. Nghe nói tương lai cậu đều đặt cược vào vụ này, sao tôi lại có thể không nhúng tay vào một chút chứ?"
Siêu Tử ngồi phóc lên yên xe máy. "Đừng đứng ngây ra đó nữa, thời gian có hạn, mau lên xe đi!"
Trịnh Hưng cũng phá ra cười, nhanh nhẹn nhảy lên. Anh ta cầm chiếc mũ bảo hiểm treo trên xe, đội gọn gàng lên đầu rồi hào hứng nói: " Đúng là anh em tốt!"
Đến cô nhi viện Phúc Bảo, Trịnh Hưng cũng đã đại khái nắm rõ mọi chuyện.
Cô nhi viện đã đóng cửa, cổng chính bị niêm phong, bảng hiệu cũng đã được tháo dỡ từ lâu, chỉ còn một cánh cửa nhỏ thường dùng để đi lại.
Trong sân không một bóng trẻ con, chỉ có cụ viện trưởng già sống cô độc một mình.
Trịnh Hưng gõ cửa, nhưng không ai đáp lại. Có vẻ trong nhà không có người.
Anh ta dạo quanh một vòng, hỏi han các cửa hàng lân cận, mới hay cụ viện trưởng Lâu đã đổ bệnh cách đây không lâu.
Có lẽ cuối cùng ông trời cũng đã ban cho anh ta một chút may mắn.
Trịnh Hưng vừa bước ra khỏi cửa hàng thì đúng lúc thấy một chiếc xe vừa đỗ lại trước cổng cô nhi viện.
Chiếc xe không sang trọng gì, chỉ là mẫu xe bình dân, nhưng vẫn khá mới và được bảo dưỡng cẩn thận. Thường thì chỉ những người từng lớn lên ở cô nhi viện này mới quay lại đây. Chẳng cần nghĩ nhiều, Trịnh Hưng cũng biết chiếc xe kia nhất định thuộc về một trong số họ.
Anh ta đoán có lẽ chính là Trần Khai.
Đúng lúc thời tiết khá oi bức, Siêu Tử đổ mồ hôi nhễ nhại. Trịnh Hưng liền mời anh ta ăn kem, hai người đứng trong cửa hàng mát lạnh có điều hòa, dán mắt nhìn chiếc xe đang đỗ trước cổng cô nhi viện.