Mời Quý độc giả vào bên dưới
để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
“Con là nam tử hán.”
“Mẹ đi một mình sẽ gặp nguy hiểm, để Tiểu Thầm đi bảo vệ mẹ.”
Hồ Trân Trân nhất thời cạn lời, nắm lấy tay Giang Thầm, cười nói: "Được rồi, vậy Tiểu Thầm phải trông chừng mẹ thật kỹ đó nha, không là mẹ bị lạc mất bây giờ."
Gương mặt Giang Thầm hiện rõ vẻ căng thẳng, cậu nghiêm túc gật đầu.
Bệnh viện này đông đúc hơn Hồ Trân Trân tưởng tượng, hầu hết những người ra vào đều đã lớn tuổi.
Người trẻ tuổi như Hồ Trân Trân chỉ có một số ít, mang theo đứa nhỏ thì lại càng hiếm thấy.
Dù hôm nay cố tình chọn một bộ trang phục kín đáo trước khi ra ngoài, nhưng ở đây, cô vẫn toát ra vẻ của một người có tiền.
Vẻ ngoài sang chảnh, không thể che giấu được, khiến Hồ Trân Trân có tỉ lệ bị ngoái nhìn cao đến mức đáng kinh ngạc.
Cô có chút hối hận khi đem theo Giang Thầm vào cửa.
Trong tưởng tượng của Hồ Trân Trân, dù tệ đến mấy thì một bệnh viện cũng phải sạch sẽ và gọn gàng.
Nhưng trên thực tế, hành lang của Bệnh viện Điền Bồ chỉ có những ngọn đèn nhỏ mờ ảo, ngay cả ban ngày cũng rất tối tăm và âm u.
Sàn nhà cáu bẩn, người ra người vào toàn bệnh nhân, không hề thấy bóng dáng một y tá nào.
Hồ Trân Trân thậm chí còn phát hiện ra một tên trộm đang trộm ví ở gần khu vực ghế ngồi chờ.
Mí mắt Hồ Trân Trân khẽ giật, cô linh cảm an ninh ở bệnh viện này có vấn đề lớn.
Cô trực tiếp gọi Dương Lâm ra khỏi xe.
Dù không chắc anh ta có đánh đ.ấ.m được hay không, nhưng Dương Lâm vẫn là một người đàn ông cao to, đứng cạnh cô cũng đủ để hù dọa kẻ có ý đồ xấu.
Có Dương Lâm đứng cạnh, quả nhiên những ánh mắt dò xét lén lút đã giảm đi đáng kể.
“Đăng ký lấy số, khoa nội.”
Hồ Trân Trân xếp hàng ở cửa sổ đăng ký duy nhất. Người phụ trách bên trong liếc nhìn cô, lạnh nhạt nói: "Không có khoa nội. Cô muốn lấy số bình thường hay số chuyên gia?"
Không có khoa nội? Vẫn còn có bệnh viện không có khoa nội sao?
Hồ Trân Trân cau mày, khó tin nổi: "Vậy thì số chuyên gia."
“Hai mươi, tiền mặt hay wechat?”
Hồ Trân Trân thanh toán bằng WeChat, sau đó cầm lấy số thứ tự, ra ngoài chờ trước phòng khám chuyên khoa.
Cũng như bao bệnh viện khác, trước cửa phòng khám chuyên khoa này có rất đông người.
Phí khám chuyên khoa ở đây chẳng khác gì bệnh viện công tuyến trên, vậy mà không hiểu sao bao nhiêu người vẫn cứ ùn ùn kéo đến. Ban đầu, Hồ Trân Trân còn mơ hồ chưa hiểu, nhưng sau khi ngồi ở khu chờ và quan sát một lúc, cô dần ngộ ra vấn đề.
À, thì ra trong mắt những người lớn tuổi, chỉ cần không phải làm xét nghiệm hay chụp chiếu gì, là đã tiết kiệm được một khoản không nhỏ rồi.
Bệnh nhân nào bước ra từ phòng khám cũng đều cầm trên tay cùng một kiểu túi thuốc, bất kể họ mắc bệnh gì. Chẳng ai phải chụp CT hay MRI. Cứ như thể cái túi thuốc thần kỳ này có thể chữa bách bệnh vậy, ai vào cũng xách theo một gói thuốc y hệt khi ra.
Thế này khác gì lừa đảo chứ?
Cả quá trình khám bệnh diễn ra nhanh đến mức khó tin, chỉ vỏn vẹn hai, ba phút là một bệnh nhân đã được "xử lý" xong. Những gói thuốc trên tay từng bệnh nhân, nhìn sơ qua thì y hệt nhau cả.
Chỉ mười lăm phút trôi qua, đã đến lượt Hồ Trân Trân.
Cánh cửa phòng khám chỉ khép hờ. Dương Lâm giúp cô trông chừng Giang Thầm, một lớn một nhỏ đứng đợi ngay ngoài cửa.
“Không thoải mái chỗ nào?”
Vị bác sĩ ngồi trên ghế còn chẳng buồn ngước lên nhìn cô một cái, chỉ lạnh nhạt hỏi.
Hồ Trân Trân vốn chẳng đau ốm gì, nhưng cô muốn xem xem vị bác sĩ này sẽ 'chẩn đoán' ra sao. Thế là cô thuận miệng bịa ra một chứng bệnh vặt.
“ Tôi bị đau bụng, đến kỳ kinh thì càng đau dữ dội hơn.”
Sau khi cô mở miệng, vị bác sĩ kia mới kinh ngạc ngẩng đầu nhìn thoáng qua, thấy Hồ Trân Trân còn trẻ như vậy, thì khẽ nhướng mày, nói: "Đau bụng kinh à, bệnh này không có thuốc đặc trị đâu, tôi sẽ kê cho cô vài viên giảm đau. Cứ mỗi lần thấy khó chịu thì uống một viên."
Nói rồi, chẳng thèm đợi Hồ Trân Trân đồng ý, ông ta liền lấy mười viên thuốc giảm đau từ trong một lọ ra. "Trước hết cứ mười viên này, ba mươi tệ. Uống hết thì quay lại."
Đau bụng kinh thì còn tạm chấp nhận uống thuốc giảm đau, nhưng với các bệnh khác thì chắc gì đã có tác dụng?
Hồ Trân Trân lại tiếp lời: "Dạo này vai tôi đau lắm, cánh tay còn chẳng nhấc lên nổi nữa. Bác sĩ, tôi muốn kiểm tra vai của mình."
Cuối cùng, vị bác sĩ kia vẫn lặp lại kịch bản cũ rích.
“Đau vai à, vai bị đông cứng rồi. Tôi sẽ kê thêm một ít thuốc giảm đau cho cô mang về nhà, rồi dán thêm hai miếng cao nữa. Nửa tháng sau quay lại tái khám.”
Nghe đi nghe lại vẫn là mấy lời đó, Hồ Trân Trân dường như đã quá quen thuộc.
“Bác sĩ, không cần kiểm tra cũng có thể phán bệnh đông cứng khớp vai ư?”
Đến nước này, Hồ Trân Trân đã hoàn toàn khẳng định: Cái "bệnh viện" này chẳng qua chỉ là một vỏ bọc để lừa đảo.
Ngay cả một tên lang băm cũng phải ấn ít nhất hai lần lên vai bệnh nhân và hỏi xem cơn đau thế nào, nhưng không, mấy vị "chuyên gia" ở bệnh viện này thậm chí còn không buồn chạm vào bệnh nhân, chỉ qua loa kê vài viên thuốc giảm đau để lừa phỉnh người bệnh.
Hồ Trân Trân thậm chí còn nghi ngờ, liệu mấy vị "chuyên gia" này có phải đã mua giấy phép hành nghề ở đâu đó rồi tới đây hành nghề không.
Hoặc có khi, họ đến cả một tờ giấy phép cũng chẳng có.
Vị bác sĩ không trực tiếp trả lời câu hỏi của Hồ Trân Trân. Nghe cô hỏi, gã chỉ nhếch mép: “Ngay từ lúc cô bước vào, tôi đã thấy cô đến đây là để gây chuyện rồi.”
“Nói đi, ai sai cô tới đây?”
Lời lẽ của gã nghe chẳng giống một vị lương y, mà giống hệt mấy tên đầu đường xó chợ vô công rồi nghề hơn.