Mời Quý độc giả vào bên dưới
để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
Cô mỉm cười vỗ nhẹ vào vai Dương Lâm.
"Cũng may anh nhắc nhở, tôi đã bỏ tiền ra xây rất nhiều nhà vệ sinh công cộng ở khu trung tâm rồi. Đã làm người tốt thì phải làm cho trót, đúng không? Để chính phủ họ 'giải quyết' nốt phần còn lại của cái mớ hỗn độn này đi."
Cô hất cằm về phía Hoàng Mao.
"Hoàng Mao, cậu sẽ là người chịu trách nhiệm cho mảng này."
Trước khi nói điều này, Hồ Trân Trân đã đặc biệt hỏi Tiểu Kim: "Thiên phú của Hoàng Mao là gì?"
"Thiên phú của cậu ấy chính là 'Điều chỉnh theo hướng gió'."
Nghe cái tên "Điều chỉnh theo hướng gió" có vẻ không được lòng người cho lắm.
Nhưng Hồ Trân Trân lại khá thích.
Chỉ cần cô đủ mạnh mẽ, Hoàng Mao sẽ tự động biết điều mà làm việc đâu ra đấy cho cô.
Nói chung, những người như vậy cực kỳ biết nhìn nhận tình thế.
Giao cho cậu ta quản lý đám nhân viên cũ của bệnh viện Điền Bồ này, những kẻ chuyên kê đơn bừa bãi, gài bẫy người bệnh sẽ khó mà thoát được sự giám sát chặt chẽ.
Hồ Trân Trân vỗ vỗ vai Hoàng Mao, "Vậy tôi giao việc thuyết phục người khác đến làm việc cho cậu, cố gắng lên, cậu sẽ làm được."
Muốn ngựa chạy thì không thể chỉ vung roi, còn phải có củ cà rốt treo trước mắt.
"Mức lương cố định mỗi năm là hai trăm nghìn tệ, chưa kể thưởng nóng."
Chỉ một câu nói ngắn gọn như vậy cũng đủ khiến những người trong phòng phấn khích tột độ.
Nhóm người mà Dương Lâm gọi đến có phần khác với những gì Hồ Trân Trân nghĩ.
Tuy mấy thanh niên này đều là dân anh chị vặt, nhưng họ không phải là những kẻ thích gây sự hay gây rắc rối.
Bọn họ không tìm được việc làm nghiêm túc nên chỉ có thể lang thang ngoài đường để kiếm sống, thường xuyên làm các công việc bán thời gian. Dương Lâm thỉnh thoảng có việc gì đó thì gọi mọi người đi cùng.
Đối với những công việc lặt vặt đó, một trăm tệ một ngày đã được coi là nhiều, chưa bao giờ nghe nói đến mức lương cao hơn mười nghìn tệ một tháng.
Làm công việc dọn dẹp vệ sinh mà lại được trả hậu hĩnh đến thế ư?
Khoảng chục người còn lại đồng loạt nuốt nước miếng ừng ực.
Một người to gan mở miệng: "Đại tỷ, cô còn thiếu người không? Tôi dọn toilet sạch sẽ lắm!"
Ước muốn của cậu ta cũng thật giản đơn, chỉ cần không được mức lương "khủng" như Hoàng Mao, thì ba nghìn tệ mỗi tháng đã là một khoản kha khá, đủ sống rồi.
Vị "đại tỷ" này nhìn qua đã thấy không phải dạng vừa.
Có lẽ làm nhân viên dọn dẹp vệ sinh dưới trướng cô là có tiền lương cao nhất so với bên ngoài.
Bác sĩ Lý và viện trưởng vẫn đứng ở một bên, không nghĩ tới lại có người đang cướp công việc dọn dẹp nhà vệ sinh của mình. Ông ta trợn mắt kinh ngạc.
Trời ơi, dọn dẹp nhà vệ sinh lại là một "nghề hái ra tiền" ư?
"Cậu cũng muốn đi dọn dẹp nhà vệ sinh?"
Hồ Trân Trân cũng ngạc nhiên, hỏi lại người đó một lần nữa.
"Cô chủ cứ yên tâm! Tôi sẽ làm cho cái lão già đó phải hối hận những việc sai trái mà ông ta từng làm!"
Bác sĩ Lý phản đối: " Tôi không còn là nhân viên của bệnh viện này nữa, cho dù cô có giàu đến mức nào đi chăng nữa thì cũng không thể ép tôi làm công việc này đâu."
Theo lý mà nói thì đúng là không thể.
Nhưng mà...
Hồ Trân Trân xé tờ giới thiệu bệnh viện đang được dán trên tường, ném tới trước mặt anh ta.
"Anh có cần tôi nói cho anh nghe về tội hành nghề y không giấy phép không? Hay là anh muốn vào thẳng nhà giam để nếm thử mùi vị 'cơm tù' xem nó mặn chát đến mức nào?"
Bác sĩ Lý sững người.
Trước đây, lão đã kê không biết bao nhiêu đơn thuốc bừa bãi. Nếu chiếu theo luật, chỉ cần "bóc lịch" vài tháng là ra tù rồi.
"Cô Hồ, xin cô hãy nương tay! Tôi sẽ làm, tôi nhất định sẽ làm! Cảm ơn cô đã ban cho tôi công việc này, tôi hứa sẽ hoàn thành thật tốt."
Bác sĩ Lý vội vàng quay phắt sang, nở một nụ cười nịnh hót đến là ghê tởm với Hoàng Mao.
" Tôi chắc chắn sẽ vâng lời chủ nhiệm bộ phận vệ sinh mới và làm việc chăm chỉ ạ."
Không phải Hồ Trân Trân không muốn đưa những kẻ này đến đồn cảnh sát ngay lập tức, nhưng loại vụ án này cần thời gian để thu thập số lượng lớn nhân chứng cùng bằng chứng xác đáng. Nếu bây giờ cô để chúng đi, khi vụ án chính thức được thụ lý, cảnh sát sẽ phải rất vất vả mới có thể tóm được hết những người này.
Sẽ tốt hơn nếu cô giữ chân họ lại trước, sau đó bí mật cử người đến trình báo, để cảnh sát từ từ điều tra. Đến khi họ ra tay bắt giữ thì mọi chứng cứ, nhân chứng đã đầy đủ cả rồi.
Nghĩ đến đây, Hồ Trân Trân cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều.
Coi như hôm nay cô đã làm được một việc tốt cho xã hội.
Anh chàng tóc vàng, Hoàng Mao, rất lễ phép, chủ động tiến đến bên Hồ Trân Trân: "Chị đại, sau này bệnh viện chúng ta mở cửa, một người dọn dẹp chắc chắn không đủ. Chị cứ nói cần bao nhiêu, em sẽ tìm đủ cho chị."
Hồ Trân Trân nhìn cậu với ánh mắt khuyến khích: "Cậu tên gì?"
Hoàng Mao như bắt được vàng, lập tức đáp lời: "Dạ chị đại, em tên Hoàng Mao, chị cứ gọi em là Tiểu Hoàng cũng được ạ."
"Tiểu Hoàng, vậy thì tùy cậu sắp xếp. Tất cả nhân viên ban đầu của bệnh viện này, trừ những người dọn dẹp bên ngoài, toàn bộ sẽ được giữ lại để làm công nhân vệ sinh cho bệnh viện mới."
Mí mắt của Dương Lâm giật giật khi nghe điều này.
"Bà chủ, chúng ta không cần nhiều người dọn dẹp đến thế đâu ạ?"
Hồ Trân Trân trầm ngâm. Đúng là cô cũng thấy hơi phí. Tính ra ít nhất cũng có hơn chục bác sĩ, cộng thêm viện trưởng và giám đốc, tổng cộng phải đến hai mươi người. Để họ chuyên dọn dẹp nhà vệ sinh trong bệnh viện mới thì quả thực là lãng phí nhân lực quá mức.