Xuyên Không Làm Giàu: Tui Là Phú Bà Đây!

Chương 96

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~5 phút

Mời quý độc giả tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

Căn phòng quá nhỏ, lại có quá nhiều người. Hồ Trân Trân dự định sẽ cho Giang Thầm về nhà trước.

Trước khi rời đi, cô đặc biệt dặn dò Trần Khai.

“Một nửa số đất này là của tôi. Một khi tòa nhà trái phép này bị phá bỏ, tôi sẽ dùng số tiền mười triệu còn lại để xây một bệnh viện đạt chuẩn.”

“À, đúng rồi. Dường như Viện trưởng Lâu cũng từng là bệnh nhân đã khám ở đây, nhưng bệnh viện này không có bất kỳ bác sĩ nào có giấy phép hành nghề hợp lệ cả. Đến 99% giấy chẩn đoán bệnh ở đây đều là giả mạo. Vừa hay, bác sĩ Chu cũng đã đến rồi. Trước tiên, tôi sẽ dẫn ông ấy đến cô nhi viện Phúc Bảo, kiểm tra cho Viện trưởng Lâu.”

Đôi mắt Trần Khai bỗng chốc nóng lên, khóe miệng khẽ nhếch.

“Cảm ơn bà chủ.”

Anh không tìm được cách nào để thể hiện lòng biết ơn sâu sắc của mình, cuối cùng chỉ có thể thốt ra ba từ ấy.

Trần Khai từ nhỏ đã lớn lên gần cô nhi viện Phúc Bảo. Thuở ấy, bố mẹ anh đều khỏe mạnh, tâm tính lương thiện, hàng tháng họ đều quyên góp một khoản tiền nhỏ để bọn trẻ trong cô nhi viện có thể được ăn trái cây.

Ai ngờ, khi Trần Khai lên tám tuổi, một vụ tai nạn xe hơi đã cướp đi cả gia đình anh.

Anh cũng được đưa vào cô nhi viện ấy.

Từ đó trở đi, vị viện trưởng đáng kính trở thành người thân duy nhất của anh, và những đứa trẻ khác trong viện cũng trở thành gia đình của anh.

Họ lớn lên cùng nhau, rồi lưu lạc ngoài xã hội, thậm chí sa vào con đường của những "đại ca" giang hồ, nhưng cuối cùng đều được Viện trưởng Lâu thuyết phục quay về.

Ở những khu dân cư nghèo, có rất nhiều trẻ em bỏ học sau khi hoàn thành chương trình giáo dục bắt buộc. Nhưng Viện trưởng Lâu đã bắt nhóm "những đứa trẻ vô dụng" ấy phải tiếp tục học hết cấp ba.

Sau này, khi họ thực sự bước chân vào đời để kiếm sống, Trần Khai mới thấu hiểu tấm lòng và ý định tốt đẹp của bà.

Anh và Lưu An đều rất yêu quý trẻ con.

Cả hai đã quyết định, nhất định phải báo hiếu Viện trưởng Lâu.

Nếu không có viện trưởng, hai người họ đã sớm trở thành những kẻ vô danh, chìm nổi trong xã hội, có lẽ sẽ không thể sống sót được đến bây giờ.

Kể từ đó, cả hai ngày càng làm việc chăm chỉ hơn.

Trần Khai có thành tích học tập tốt nhất, lại rất thông minh, nên anh dồn sức học hành, mong muốn kiếm thật nhiều tiền bằng trí tuệ và năng lực của bản thân.

Lưu An tuy không thông minh bằng nhưng lại rất khỏe mạnh. Cậu đã dẫn dắt những người anh em cùng lớn lên đi khắp nơi bươn chải.

Nhân viên bảo vệ, công nhân công trường, vệ sĩ, thậm chí cả bán hàng, việc gì họ cũng không ngại làm.

Phần lớn số tiền kiếm được họ đều gửi cho Viện trưởng Lâu để tiếp tục duy trì cô nhi viện Phúc Bảo. Một phần nhỏ hơn được gửi cho Trần Khai để anh yên tâm học hành, với mong muốn sau này có thể hướng dẫn mọi người cùng có một cuộc sống tốt đẹp hơn.

Còn lại, chỉ là một chút ít ỏi cho chính cuộc sống của họ.

Trần Khai vẫn luôn tự nhủ với lòng mình.

Anh phải làm việc thật chăm chỉ, kiếm thật nhiều tiền, để có thể sống một cuộc sống tốt đẹp hơn, và để Viện trưởng Lâu cùng những người anh em của anh cũng có được điều đó.

Chính vì vậy, anh cảm thấy vô cùng bất lực và đau buồn khi nghe tin Viện trưởng Lâu mắc bệnh ung thư.

Anh vừa mới nắm bắt được cơ hội trở thành quản gia của Hồ Trân Trân.

Anh vừa mới dẫn dắt những người anh em cùng nhau phấn đấu, tất cả mọi người vừa mới kiếm được nhiều tiền hơn.

Tại sao Viện trưởng Lâu lại sắp c.h.ế.t vì bệnh tật?

Họ không sợ gian khổ, nhưng họ sợ niềm tin sụp đổ.

Bất chợt, Trần Khai thấy cuộc đời thật vô vị, tất cả những gì anh vất vả bấy lâu đều trở thành vô nghĩa.

Khi anh xin Hồ Trân Trân nghỉ phép, anh thậm chí đã nghĩ đến việc sẽ không bao giờ quay lại nữa.

Nếu không còn mục tiêu để phấn đấu, thì kiếm tiền còn có ý nghĩa gì đây?

“Đi thôi,” Hồ Trân Trân ngắt lời cảm ơn của anh, điều này cũng làm tan biến tâm trạng u ám của Trần Khai.

“Chúng ta cùng nhau đi gặp Viện trưởng Lâu. Nếu tôi đi một mình, cô ấy có lẽ sẽ không tin.”

Trần Khai ngước lên, bắt gặp nụ cười trên gương mặt Hồ Trân Trân.

Lúc này, anh như tìm lại được sức lực, tinh thần phấn chấn hẳn lên.

Ân tình này quá lớn, anh cảm kích đến mức lòng biết ơn cứ nghẹn lại ở cổ họng, đắng chát khó tả. Trần Khai nhìn sâu vào Hồ Trân Trân một giây. Trước khi cô kịp nhận ra, anh đã cất lời: " Tôi sẽ lái xe cho cô, bà chủ.”

Làm sao anh có thể không hiểu được?

Anh hiểu rõ mục đích của Hồ Trân Trân khi đặt chân đến khu phố hỗn loạn này, cũng thấu hiểu lý do cô muốn xây dựng lại bệnh viện ở đây, và càng cảm nhận sâu sắc ý định cao cả của bà chủ.

Trần Khai lau kính rồi đeo lại.

Nếu ân tình này không thể đền đáp bằng vật chất, vậy hãy để anh dùng lòng trung thành của mình để báo đáp.

Từ nay về sau, anh sẽ có thêm một mục tiêu mới trong đời.

Anh sẽ trở thành cánh tay phải đắc lực nhất của bà chủ, người quản lý xuất sắc nhất, và là mũi kiếm sắc bén nhất.

Đôi mắt Trần Khai ánh lên sự kiên định.

"Bà chủ, cậu chủ nhỏ, xin hãy cẩn thận lối đi."

Xuyên Không Làm Giàu: Tui Là Phú Bà Đây!

Chương 96