Hai triệu tệ, dù có cho thuê cả đời cũng chẳng kiếm được số tiền lớn đến vậy.
Chủ nhà vui vẻ đáp: “Phá đi, cứ tùy tiện phá dỡ, tôi sẽ lập tức đến phố Tây Kinh Môn để ký hợp đồng.”
Chỉ tốn hai triệu tệ đã giải quyết xong chuyện này, Dương Lâm cảm thấy nhẹ nhõm vô cùng.
Anh ta cúp điện thoại, sau đó báo cáo với Hồ Trân Trân đang ngồi chờ trong xe.
"Bà chủ, chủ nhà sắp đến rồi. Sau khi ký hợp đồng, chúng ta có thể bắt đầu thi công luôn."
Anh ta ưỡn n.g.ự.c đầy tự hào: “ Tôi đã thương lượng giá cả rồi. Chi phí phá dỡ chỉ mất vỏn vẹn hai triệu tệ, tính cả nhân công đội thi công và các khoản lặt vặt khác thì tổng cộng hai triệu rưỡi là dư sức.”
Hồ Trân Trân nhìn anh ta với vẻ ngạc nhiên, rồi không tiếc lời khen ngợi: “Không ngờ anh Dương Lâm lại có tài năng thiên bẩm trong lĩnh vực này đấy! Tốt lắm. Vậy số tiền trong thẻ sẽ dùng cho việc phá dỡ. Sau khi bệnh viện xây xong, số dư còn lại sẽ dùng để chi trả lương.”
“À phải rồi, trước đây anh là người phụ trách Hoàng Mao. Sau này, tôi còn cần anh để mắt đến bọn chúng nhiều hơn nữa. Tôi sẽ giao toàn bộ bộ phận hậu cần của bệnh viện mới cho anh.”
Hoàng Mao trước đây chưa từng quản lý ai, Hồ Trân Trân cũng chưa thực sự nắm rõ về cậu ấy. Nếu giao toàn bộ bác sĩ của bệnh viện Điền Bồ vào tay một người thiếu kinh nghiệm như cậu ấy, cô lo lắng sẽ dễ nảy sinh rắc rối không đáng có. Vì vậy, cứ để Dương Lâm trực tiếp quản lý sẽ khiến cô yên tâm hơn rất nhiều. Hơn nữa, khi bệnh viện mới hoàn thành và viện trưởng mới nhậm chức, biết đâu tất cả những bác sĩ hiện tại sẽ phải vào tù. Đến lúc đó, Dương Lâm sẽ không cần bận tâm quá nhiều nữa. Đây rõ ràng là một bước thăng tiến đáng kể cho anh ấy cả về chức vụ lẫn lương bổng.
Đầu óc Dương Lâm nhanh chóng hoạt động hết công suất, anh ta lập tức hỏi: “Thế còn việc thu tiền thuê nhà thì sao?”
“Đó vẫn là trách nhiệm của anh. Mà này, nếu anh bận quá thì tôi sẽ sắp xếp người hỗ trợ anh.”
Dương Lâm vội vàng lắc đầu: “Không sao đâu ạ! Bận đến mấy tôi cũng làm được!”
Đùa sao? Cả hai công việc đều không hề nặng nhọc mà lại có thể kiếm được hai tháng lương cùng một lúc, anh ấy còn mừng húm không kịp ấy chứ!
“Vậy thì tốt.” Hồ Trân Trân khẽ ngả người vào ghế xe, ung dung ăn nốt miếng sinh tố cuối cùng, rồi dịu dàng khẽ lau vết kem dính trên khóe môi Giang Thầm. “Vậy chúng tôi xin phép đi trước đây.”
Trần Khai ngồi sẵn ở ghế lái, trong tư thế sẵn sàng. Nghe những lời Hồ Trân Trân vừa nói, anh đóng sập cửa xe sau và lái thẳng về phía trại trẻ mồ côi Phúc Bảo. Sau khi biết kết quả chẩn đoán của Lâu viện trưởng có thể không chính xác, Trần Khai như tỉnh táo hẳn ra. Anh phải mất cả nửa ngày trời suy tính mới tìm ra cách thuyết phục Lâu viện trưởng đi kiểm tra.
Bác sĩ Chu ngồi ghế phụ đã quen biết Trần Khai được một thời gian, nhận thấy anh đang căng thẳng nên chủ động lên tiếng an ủi: “ Tôi vừa xem hồ sơ bệnh án bên cô Hồ gửi cho tôi rồi. Cậu đừng lo lắng quá, tôi thấy có vẻ không phải ung thư đâu.”
Hầu hết người lớn tuổi đều có thói quen lưu giữ các loại hồ sơ bệnh án và phiếu khám, Lâu viện trưởng cũng không phải trường hợp ngoại lệ. Khi Trịnh Hưng chụp ảnh đã tiện tay gửi kèm một tờ phiếu xét nghiệm. Bác sĩ Chu xem kỹ, phát hiện ra kết quả trên có những điểm bất thường nhưng chắc chắn không phải là ung thư cổ tử cung. Nhờ những lời nói của bác sĩ Chu, Trần Khai thở phào nhẹ nhõm. Dù thế nào đi chăng nữa, anh nhất định phải thuyết phục bằng được Lâu viện trưởng đến bệnh viện lớn để kiểm tra toàn diện lần nữa mới có thể an tâm, cho dù khả năng ung thư chỉ có 1% đi nữa.
Toàn bộ khu Tây Hoa rộng lớn, phải mất khoảng mười phút lái xe mới tới được trại trẻ mồ côi Phúc Bảo. Trần Khai xuống xe, bước lên trước để gõ cửa. Buổi chiều anh đã tới đây một lần, biết Lâu viện trưởng không muốn bị làm phiền trong lúc bệnh tật, anh liền lớn tiếng gọi cửa: “Viện trưởng ơi! Bà chủ của chúng cháu đến thăm mẹ đây ạ!”
Trước đây, Lâu viện trưởng từng nghe nói Trần Khai và Lưu An dẫn một nhóm thanh niên đi khắp nơi rồi có được công việc ổn định, nên bà luôn muốn gặp người chủ mà họ đang làm việc. Trần Khai lại chưa từng tìm được cơ hội thích hợp để nói, cũng chưa bao giờ kể với Hồ Trân Trân về chuyện này. Không ngờ cuộc gặp gỡ tình cờ này lại giúp bà hoàn thành tâm nguyện.
Lâu Viện trưởng đang nằm trong phòng chợt nghe thấy tiếng động ồn ào bên ngoài, vốn dĩ không có ý định mở cửa.
Những đứa trẻ mà bà ấy nhận nuôi đều rất hiếu thảo, nhưng tuổi đã cao, sức lực chẳng còn để chăm sóc thêm những đứa trẻ mới, bà cũng không muốn làm phiền các con đã trưởng thành của mình.
“Bà chủ?”
Nghe thấy lời này, đôi mắt đang nhắm nghiền của Viện trưởng Lâu bất chợt mở bừng.
Trước đây, bà ấy từng nghe Trần Khai nhắc tới việc hiện tại cậu đang làm dưới trướng một vị "bà chủ lớn", mỗi tháng kiếm được rất nhiều tiền. Viện trưởng Lâu vẫn luôn nơm nớp lo sợ cậu bị người ta lừa gạt.
Giờ có cơ hội được gặp mặt người thật, bà ấy lập tức phấn chấn hẳn lên.
“Tới đây!”
Bà ấy đi đứng không có vấn đề gì, nhưng thể trạng yếu ớt nên có sẵn một cây nạng đặt cạnh giường.
Trần Khai nhìn thấy bà chống gậy ra mở cửa, trong lòng có chút chạnh lòng: “Viện trưởng, đây là người con đã nói với mẹ trước đây, bà chủ của con – Hồ Trân Trân.”
Viện trưởng Lâu được Trần Khai dìu, chầm chậm bước ra khỏi cửa.
Người đầu tiên bà ấy nhìn thấy không phải Hồ Trân Trân mà là cậu bé nhút nhát đang nép sau lưng cô. Cả đời Viện trưởng Lâu đã cống hiến cho việc nuôi nấng và dạy dỗ trẻ con, hơn ai hết bà hiểu rõ tâm tư của chúng. Nhìn thấy cái vẻ rụt rè của Giang Thầm, bà ấy có chút an lòng.