Đầu tiên, hai người sẽ chia bài cho nhau, sau đó lần lượt mở ra lá bài của mình ra, nếu lá bài đó có hình giống với lá bài được trải xuống sàn từ trước, thì có thể lấy hai lá bài đó đi. Đến cuối cùng, người nào lấy được nhiều lá bài nhất sẽ là người thắng.
Quy tắc đơn giản dễ hiểu, hai người sau khi hiểu luật chơi thì hô lên một tiếng vui vẻ, sau đó đứng lên đi ngồi vào chiếc sạp nhỏ.
Còn bốn người Phó Nguyệt Tiêu Thái thì ngồi trên bàn vuông chơi trò "Chạy mau đi."
Giải thích quy tắc rõ ràng, ai bỏ bài xuống trước thì là người thắng.
Bốn người chơi thử hai ván, sau một lúc đã hiểu cách chơi. Họ bắt đầu chơi vô cùng hứng khởi.
Những loại trò chơi quốc dân này đều có một loại mị lực khó cưỡng.
Kỹ thuật đánh bài của Phó Nguyệt rất tốt, sau đó là Tiêu Thái, nhưng cho dù là Tiêu Thái hay Thạch Dương thì đều cố ý nhường Phó Nguyệt.
Âm thanh pháo hoa vang lên, một năm mới lại đến, tiền đồng trên bàn trước mặt Phó Nguyệt đã muốn chất thành đống nhỏ.
Thạch bà bà cười tủm tỉm, vặn lưng đứng dậy, thu dọn cái bàn:
"Như ý cát tường."
"Tiền vô như nước."
Mọi người cười nói câu chúc mừng năm mới, sau đó Tiêu Thái và Thạch Dương rời đi, chuẩn bị b.ắ.n pháo hoa.
Phó Nguyệt chia tiền trên bàn ra từng phần, sau đó đem từng đồng tiền bỏ vào phong bao lì xì, chuẩn bị để phát tiền lì xì.
Sau khi đốt pháo hoa, phát lì xì, Tiêu Giản cũng buồn ngủ đến díp cả mắt.
Tiêu Thái ôm cậu, nói với mọi người:
Phó Nguyệt:
Tuy nói như thế, nhưng sáng hôm sau, Thạch bà bà vẫn dậy sớm như thường lệ, nấu ăn chuẩn bị bữa sáng cho mọi người.
Bọn nhỏ không dậy, bà cũng không kêu, tự mình sang nhà hàng xóm đi chúc tết.
Mùng một năm mới, trong thành rất ít người mở cửa hàng buôn bán vào ngày này, nhưng dòng người đi chúc tết nườm nượp tấp nập.
Hiếm khi Phó Nguyệt và Tiêu Thái có thể ngủ một giấc đến khi mặt trời lên cao.
[ - .]
Tiêu Thái nhéo mũi nàng:
"Thật không muốn dậy mà, nhưng nếu còn nằm nữa thì thắt lưng lại đau mất." Phó Nguyệt oán giận than thở.
"Nàng vẫn nên dậy đi thôi, ta vừa nghe tiếng A Giản và A Mãn đang chơi ở trong sân đấy."
"Được rồi, chàng lại đây đỡ ta nào."
Phó Nguyệt được Liệt Liệt hầu hạ mặc xiêm y, nàng hỏi hắn:
Tiêu Thái lắc đầu:
"Ta không sao đâu mà..."
Dù sao nàng cũng không muốn chỉ đi loanh quanh những nhà gần đây thôi, Phó Nguyệt muốn cùng bọn họ về thăm thôn.
Phó Nguyệt nhìn thấy ánh mắt không đồng ý của Tiêu Thái, nàng nuốt lại lời muốn nói vào trong.
Nàng nỗ lực khuyên Tiêu Thái:
"Trời lạnh, đường lại khó đi, thân hình của nàng bây giờ làm sao lên núi được? Chỉ cần ta và A Giản đi là được rồi, mọi người đều biết tình huống của nàng thế nào, sẽ không ai trách nàng thất lễ đâu."
Tiêu Thái buộc chiếc áo cuối cùng lên người Phó Nguyệt:
Phó Nguyệt nghiêng đầu, nàng nghĩ đến sư phụ sống một thân một mình, lẽ ra người phải đón năm mới cùng với huynh đệ Tiêu gia chứ nhỉ?
Nhiều người không phải sẽ náo nhiệt hơn sao?
Ngày tết mà chỉ có một mình thì cô đơn biết bao!
Tiêu Thái suy nghĩ trong chốc lát, sau đó hắn nói với Phó Nguyệt:
Phó Nguyệt cảm thấy sư phụ là người có chuyện xưa, người quyết định như vậy cũng là có đạo lý của nó. Nếu đã vậy thì bọn họ cũng không nên đi quấy rầy.
"Vậy ngày mai chàng về thôn, nhớ thay ta chúc mừng năm mới mọi người nhé." Phó Nguyệt cũng không cố chấp, nàng mỉm cười dặn Tiêu Thái.
"Đã biết."
Tiêu Thái nắm tay nàng đi ra khỏi phòng.