Phó Nguyệt lắc đầu, về chuyện tiền nợ và nhập liệm, bọn họ đều tôn trọng quyết định của Thạch bà bà.
Mặc kệ bà lựa chọn như thế nào, tóm lại bọn họ đều ở phía sau ủng hộ là được.
Phó Nguyệt:
Thạch Dương do dự nói:
Sư phụ không thể làm việc vất vả được, nếu cậu đi rồi thì hàng hóa trong cửa hàng sẽ không có.
Phó Nguyệt khoát tay:
Thạch Dương dụi mắt, cơn lạnh lẽo c.h.ế.t lặng trong lòng phút chốc được sư phụ sưởi ấm, ngày sau cậu chỉ có thể càng ra sức làm việc cho cửa hàng nhiều hơn nữa.
Nếu để cho một mình bà nội về xử lý chuyện này thì cậu sẽ vô cùng lo lắng, nên cũng không phản bác lại.
Thạch Dương nắm tay bà:
Thạch bà bà nhìn vẻ mặt tôn tử, không giống như miễn cưỡng, bên cạnh có Phó Nguyệt khuyên, liền gật đầu đáp ứng.
Coi như đây là lần đi cuối cùng.
Thấy bọn họ đã quyết định xong, Phó Nguyệt xoay người nhìn Tiêu Thái, nói:
Tiêu Thái gật đầu. Ba người Thạch gia bà bà yếu nhược, nếu chỉ để ba người họ trở về xử lý, lỡ đổ phường nhìn thấy Thạch Dương chỉ là đứa nhóc choai choai, khi dễ đòi tiền họ thì sao.
Tốt nhất là hắn nên đi theo.
Nhưng nếu đi thì ít nhất phải hai ngày, để một mình Phó Nguyệt ở nhà, hắn cũng không yên tâm.
Thạch bà bà cũng lo lắng:
Phó Nguyệt khuyên nhủ:
[ - .]
Tiêu Giản không biết mọi người đang nói chuyện gì, nhưng nghe thấy mọi người phải rời khỏi nhà mấy ngày, tẩu tử còn nói trong nhà có cậu, có thể yên tâm, cậu vội vàng vỗ n.g.ự.c nhỏ cam đoan:
Tiêu Thái nhẹ nhàng xoa mái tóc mềm mại của đệ đệ, suy nghĩ trong chốc lát rồi nói:
Phó Nguyệt nhíu mày, nàng không muốn làm phiền người khác:
Nàng lớn tới chừng này, ở trong nhà của mình thì còn có thể xảy ra chuyện gì, cũng không phải hoàn toàn không có năng lực hành động, chỉ là A Thái quá khẩn trương rồi.
Phó Nguyệt kiên định nói, Tiêu Thái không thể lay chuyển được nàng, chỉ đành đồng ý.
Đêm nay ngoại trừ A Giản, tất cả mọi người đều không thể an giấc.
Thạch Dương nằm trằn trọc đến sáng, trong đầu luôn nghĩ về những chuyện của quá khứ, tựa hồ suy nghĩ rất nhiều nhưng lại như chưa nghĩ ra điều gì.
Ngủ không được, cậu không ngủ nữa, nửa đêm đã đứng dậy đi tới phòng bếp, chuẩn bị điểm tâm.
Bận rộn bắt tay vào làm việc, cậu cũng không thấy phiền lòng như vậy nữa.
Tới ngày thứ hai, sáng sớm Thạch bà bà đã tới phòng bếp, Thạch Dương đã chuẩn bị xong điểm tâm cho hai ngày.
"A Dương? Cháu không ngủ sao?"
"Cháu không ngủ được, nên chỉ đơn giản làm vài món ăn cho hai ngày. Bà tới đúng lúc lắm, điểm tâm để bên kia, bà giúp cháu dọn ra nhé. Chúng ta mang tới cửa hàng trước, hôm nay mở cửa sớm một chút đi."
Cả đêm này cậu không ngủ, trông vô cùng tiều tụy, nhưng vẫn bận rộn không ngừng.
Thạch bà bà nhìn cậu, thở dài, cũng không nói câu nào, chỉ giúp cậu thu dọn đồ đạc.
Tiêu Thái đến sau, Thạch Dương đã chuẩn bị mọi thứ thỏa đáng.
"Lão gia, đệ không báo trước mà đã làm điểm tâm cho cửa hàng trong hai ngày..." Lần này Thạch Dương tiền trảm hậu tấu, chờ lấy lại tinh thần rồi cậu mới nhớ đến mình còn chưa có nói chuyện với sư phụ, có chút lo lắng.
Sư phụ nguyện ý để bọn họ quay về thôn lo liệu sự tình, cậu cũng không thể khiến cho sư phụ tổn thất thêm thứ gì.